Du Động Thiên nói: “Lẽ nào mấy người nhìn mà không thấy quen mắt sao?”
Đông Phương Chính Dương hừ giọng một cái, nghĩ thầm rằng quen thì quen, bọn ta nhìn một phát là biết cô này trông giống vợ ngươi rồi, nên ngươi thấy người ta là rung rinh ấy gì.
Thế nhung người ta chẳng tình nguyện gì cả.
Thế này thì khác gì cố cướp, bắt nạt người ta?
“Chuyện này ngươi làm không được tốt lắm nhỉ.”
Đông Phương Chính Dương lườm nói: “Rõ ràng là con gái người ta không bằng lòng, ngươi đang làm người ta phải miễn cưỡng đấy.”
Du Đông Thiên nói: “Ta đâu có ép uổng gì, nàng biết ta vô liêm sỉ, hiểu ta lắm.”
Đông Phương Chính Dương phá lên cười, nói: “Ta nói cho ngươi biết nhé, đứng ở lập trường của một người anh em, ta phải nhắc nhở ngươi, thằng chắt không biết bao nhiêu đời ấy của ngươi đã đắc tội Ngự Tọa vì chuyện liên quan đến phụ nữ đó nhé, ngươi đang cầm đầu gây án đấy.”
Du Đông Thiên cười: “Bây giờ bọn ta còn đang ở giai đoạn phát triển tình cảm, không nói là sẽ thành đôi ngay. Chuyện này không vội được. Đông Phương Chính Dương, cái đồ miệng quạ đen, lẽ nào con gái trong cả thiên hạ này đều liên quan đến nhà chú Tả hết à?”
Đông Phương Chính Dương trợn tròn mắt lên: “Đứng ở lập trường của một người bạn, bạn bè với nhau cả, ta khuyên ngươi đưa người ta về đi, ta thấy ngũ sắc của ngươi không đều, sẽ có tai nạn giáng xuống đây, ngươi đúng là kiểu người xui xẻo đấy.”
Du Đông Thiên cười lớn: “Cha ta nhìn thấy thì chỉ vui thôi.”
Vân Trung Hổ tò mò nói: “Cô gái này là người ở đâu vậy?”
“Cô gái này là người của môn phái, không liên quan đến những nhà quan chính thống như chúng ta.” Hữu Lộ Thiên Vương cười ha ha.
“Côn Lôn đạo môn, Mục Yên Yên tham kiếm Tả Lộ Thiên Vương.” Mục Yên Yên nhìn Tả Lộ Thiên Vương với ánh mắt cầu cứu.
Tuy rằng Đông Phương Đại Soái và Nam Soái đều ở đây, thế nhưng hai người này rõ ràng là không khuyên nổi Hữu Lộ Thiên Vương. Chắc là chỉ có Tả Lộ Thiên Vương mới có thể khống chế được, có đủ địa vị và mặt mũi để làm vậy.
Mục Yên Yên nằm mơ cũng không ngờ rằng có một ngày mình sẽ bị ‘cướp dâu’.
Hơn nữa người đến cướp còn là Hữu Lộ Thiên Vương nổi tiếng, đây đúng là chuyện làm điên đảo tất cả mọi nhận thức của nàng.
Bây giờ nàng đang cầu cứu, không biết liệu có ai bảo mình là giả vờ, cố tình ra vẻ không nhỉ?
Mình đang nghĩ cái gì thế này, sao lại có suy nghĩ này được cơ chứ!
“Anh Cá, thả con gái nhà người ta ra đi, đáng thương quá...” Vân Trung Hổ cuối cùng cũng lên tiếng khuyên.
Du Đông Thiên trợn mắt lên: “Ngươi gọi ta là gì cơ?”
Vân Trung Hổ trợn mắt: “...”
“Ha ha, nhóc Hổ kia, ngươi dám gọi ta là anh Cá á, lại còn lên tiếng dạy dỗ anh Cá đây nữa! Ha ha ha ha...”
Du Đông Thiên nói với giọng rất kỳ lạ: “Không phải ngày nào ngươi cũng được ôm vợ ngủ sao, kẻ no làm sao hiểu được kẻ đói. Ta đây độc thân cả vạn năm rồi... khó khăn lắm mới rung động được một lần, khó khăn lắm mới nhìn trúng một người mà ngươi lại khuyên ta độc thân tiếp đi sao? Ha ha ha... trượng nghĩa đấy nhỉ, đúng là tình anh em sâu đậm.”
Nói rồi hắn giơ ngón cái lên, Vân Trung Hổ thấy uất ức vô cùng.
hắn đứng ngơ ra, Nam Chính Càn vốn không muốn tham gia vào chuyện này nhưng mắt hắn tự dưng sáng rực lên: “Côn Lôn đạo môn? Mục Yên Yên?”
Mắt Mục Yên Yên sáng lên: “Chào Nam Soái, ngài biết ta sao?”
Nam Chính Càn lòng vui như nở hoa.
Chẳng trách Đông Phương Chính Dương lại được gọi là người đứng đầu về Vọng Khí thuật, quả nhiên là hắn nói đúng, nói Du Đông Thiên sắp gặp họa là có họa ngay, đây không phải chính là họa của hắn đó sao?
Du Đông Thiên, đây không phải vận đào hoa của ngươi đâu, đó là kiếp số đấy!
Bà nó chứ, đúng thật là... trời chiều ý người, ông đây nằm mơ thôi cũng muốn được trêu Du Đông Thiên.
Bây giờ, cơ hội đến rồi đấy.
Những người khác có lẽ không biết Côn Lôn Đạo Môn thì có gì đáng gờm, đặc biệt là họ không biết, ba chữ Mục Yên Yên này có nghĩa là gì.
Thế nhưng Nam Chính Càn biết, biết rất rõ là đằng khác.
Bây giờ hắn vẫn nhớ ban đầu mình có nói: “Côn Lôn Đạo Môn thì là cái khỉ gì...”. Cũng vì thế nên hắn mới biết rất rõ giáo viên đầu tiên của Tả Tiểu Niệm tên là gì.
Là Mục Yên Yên đấy! Chính là Mục Yên Yên!
Ha ha ha, cơ hội đến rồi đây!
Ánh mắt nguy hiểm của Du Đông Thiên đã quay về phía Nam Chính Càn: “Tiểu Nam à, ngươi quen sao? Người quen à? Hả?”
“Không không không, không quen.”
Nam Chính Càn lắc đầu nguầy nguậy: “Cô gái, tuy rằng hai người lần đầu gặp mặt nhưng Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân là người tốt mà, chưa bao giờ bắt nạt đàn ông, bá chiếm phụ nữ, bắt ép dân nữ đâu... Lần này chắc là do độc thân lâu quá thôi nên mới... nhịn nhiều quá ấy mà... cô gái, cô đừng để bụng nhé.”
Hắn cười lớn tiếng: “Ta thấy hai người đẹp đôi mà, duyên trời định ấy...”
Mục Yên Yên nhìn Nam Chính Càn với vẻ khó tinn.
Đây chính là Nam Soái sống rất ngay thẳng, không chịu được những điều tệ hại dù chỉ một chút trong truyền thuyết sao?
Quả nhiên, đây là một vị quan cấp một, chức đủ to để khiến người khác chết ngộp thế nhưng về sự trung trinh thì, chẳng qua là do cái giá được trả để bán đứng không đủ lớn thôi.
Du Đông Thiên cười lớn, vỗ vai Nam Chính Càn. Vậy mà hắn cũng chẳng để tâm vì Nam Chính Càn nói mình độc thân lâu quá nên không chịu được nữa.hắn cười lớn: “Quả nhiên, Nam Chính Càn mới là anh em của ta.”
Nói rồi hắn lườm Vân Trung Hổ một cái, lầm bầm: “Cái đồ không có lương tâm, uổng công ta chăm sóc ngươi hồi nhỏ, bế bồng chăm bẵm ngươi mãi…”
Vân Trung Hổ tức đến mức nói lắp luôn: “Ngươi, ngươi… lúc nào mà ngươi… bế bồng chăm bẵm… cút!”
“Cút thì cút!”
Du Đông Thiên cười lớn, song lại quay sang nói chuyện với Mục Yên Yên với vẻ rất lễ phép: “Cô gái, ờm, hai cô, ta đưa hai người đi nghỉ ngơi nhé.”
Nói rồi hắn đưa theo hai cô gái, rời đi.
Mục Yên Yên vừa đi vừa quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ đáng thương. Thế nhưng thực ra cô đã chấp nhận rồi…
Ôi, thế giới này tuy rất rộng lớn, thế nhưng có mấy người quản được Hữu Lộ Thiên Vương chứ? Và có mấy ai chịu đắc tội với Hữu Lộ Thiên Vương vì một cô gái yếu đuối, nhỏ bé như nàng chứ.
Đã dây vào rồi thì phải chấp nhận thôi.