Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2359 - Chương 2357: Tình Sử Thiên Vương (Trung) (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2357: Tình sử Thiên Vương (trung) (2)

Nói thêm gì nữa thì người ta cũng chỉ nghĩ nàng đang làm trò, không biết tốt xấu, không biết nặng nhẹ… tóm lại đều là lỗi của nàng cả.

Nàng vẫn luôn chiến đấu, rèn luyện ở biên quan, không quan tâm đến tin tức gì cả, đương nhiên cô cũng không biết thân phận của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm.

Nàng đâu có biết thời thế hiện giờ, tuy rằng đúng là chẳng có mấy cô gái mà Hữu Lộ Thiên Vương muốn mà không được, thế nhưng Mục Yên Yên nàng chính là một trong số ít những người đó.

Mục Yên Yên không biết nguyên nhân sâu xa trong đó nên lúc này, lòng nàng như đã chết rồi vậy.

Tuy rằng, tuy rằng nàng rất ngưỡng mộ Hữu Lộ Thiên Vương, thế nhưng cũng không có nghĩa là nàng đồng ý gả cho hắn, không muốn một chút nào luôn ấy.

Hắn còn chẳng theo đuổi nàng, không có một câu nói đường mật nào cả… thậm chí còn chẳng cho nàng cơ hội để giữ giá… Dù sao thì, người ta cũng là con gái mà.

Tự dưng nàng thấy rất buồn, tự dưng nhớ đến cảm giác mà mình vẫn luôn có, từ rất lâu về trước rồi: Dường như… nàng như muốn phát nổ, mọi thứ trên thế giới này đều biến mất… phát nổ luôn đi còn tốt hơn ấy...

Thấy bóng lưng của Du Đông Thiên dần biến mất, Nam Chính Càn cũng vội vàng đi mất, thậm chí hắn còn xé rách cả hư không rồi biến mất luôn.

Bộ dạng gấp gáp như vậy, thực sự khiến Vân Trung Hổ và Phương Chính Dương phải bất ngờ.

Nam Chính Càn bị điên à?

Bộ dạng này của Du Đông Thiên, bộ dạng đó của Nam Chính Càn, ai ai cũng thế này, có còn bình thường được nữa không đây?

Tả Trường Lộ đang tham ngộ trên đỉnh núi cùng Ngô Vũ Đình, xung quanh toàn là những điều huyền diệu được ẩn dấu.

Họ đột nhiên nhìn thấy Nam Chính Càn đang xông đến: “Đại ca, có thời gian không… không làm phiền chứ? Có chuyện không hay rồi…”

Tả Trường Lộ mặt đầy vẻ vô tội, quay đầu lại nhìn Nam Chính Càn.

Nhìn biểu cảm trên mặt của tên này, chắc chắn là hắn đang ấp ủ ý đồ xấu xa gì đó rồi, hơn nữa còn là chuyện lớn lắm ấy.

Về mặt này thì Tả Trường Lộ hiểu rất rõ về Nam Chính Càn. Cách giải thích trực quan nhất thì là… nếu gấp thật thì sao lại nói câu “đại ca có thời gian không?” chứ, hắn cũng sẽ càng chẳng nói một cách kiêng dè rằng “không làm phiền chứ?”

Còn về câu “có chuyện không hay rồi” cuối cùng ấy thì lại càng tệ hại, đó là một câu hết sức thừa thãi.

Nếu như có chuyện gì gấp thật thì Nam Chính Càn chắc sẽ chỉ trầm ngâm nói một câu: “Đại ca, Nhật Nguyệt Quan thất thủ rồi” thôi. Làm gì có chuyện hắn sẽ đến đây với cái bộ dạng vội vàng, cấp bách thế này chứ.

“Rốt cuộc là có chuyện gì, nói thì nói nhanh đi.” Tả Trường Lộ nói với vẻ không được kiên nhẫn lắm: “Muốn mách tội ai? Nói nhanh đi!”

Ngô Vũ Đình đứng bên cạnh nhìn, cười như không cười.

“Đại ca, tên Du Đông Thiên kia đi ‘cướp dâu’, cướp về một cô gái… con gái nhà người ta liên tục tỏ rõ quan điểm là không đồng ý… thế nhưng mà hắn… cướp con gái nhà lành…”

Nam Chính Càn đưa tay lên lau mồ hôi, tỏ ra mình đã rất vất vả trên đường đến đây.

“Du Đông Thiên cướp dâu sao?” Ngô Vũ Đồng còn ngơ ra: “Còn có chuyện này nữa hả?”

“Đúng vậy, Tả Thiên Vương và Đông Phương đều khuyên Du Đông Thiên đủ kiểu nhưng hắn vẫn cứ cố chấp, quyết tâm muốn làm một tên ác bá.”

Nam Chính Càn nói, rất sốt ruột: “Chị dâu, chị không biết đâu, cô gái đó đáng thương lắm luôn ấy…”

Ngô Vũ Đình hừ một tiếng, nói: “Du Đông Thiên một thân một mình lâu vậy rồi, bây giờ cuối cùng cũng thích được một cô gái, đây cũng là chuyện tốt mà, là một mối duyên đấy. Chuyện này chúng ta có thể tỏ thái độ một chút, nhưng mà vẫn nên vui vẻ với nó thì hơn.”

“Hơn nữa, cô gái nào mà may mắn thế, được Du Đông Thiên thích? Xem ra cũng xinh đẹp nhỉ, nhan sắc thế nào? Có phải kiểu người thích hợp để ở nhà chăm sóc gia đình không? Sinh con trai được không?”

Thân phận của Ngô Vũ Đình được chuyển biến rất nhanh chóng, lập tức đứng ở góc độ là mẹ của Du Đông Thiên. Tỏ vẻ như con cháu nhà mình làm gì cũng tốt vậy, đây là mùi của sự cố tình bao bọc, không có gì phải nghi ngại cả.

Thậm chí nàng còn lườm Nam Chính Càn một cái.

Nam Chính Càn vội vàng nói: “Chị dâu à, tuy giọng điệu của chị hợp lý trong đại đa số các trường hợp, thế nhưng bây giờ điều quan trọng là cô gái mà Du Đông Thiên thích kia có liên quan rất lớn đến người đấy, không hợp với Du Đông Thiên đâu, không môn đăng hộ đối…”

“Ta đâu phải kiểu người xem trọng xuất thân, gia đình đâu?” Ngô Vũ Đình nói: “Cùng lắm thì ta làm mai cho là được.”

“Khụ khụ khụ… cô gái đó là Mục Yên Yên, Mục sư phụ…”

Nam Chính Càn nhìn Ngô Vũ Đình như ngừng thở, nhỏ giọng nói: “Là sư phụ của Niệm Niệm ấy… không môn đăng hộ đối mà ta nói thực ra là…”

“Gì cơ! ?”

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đều rất bất ngờ, vội vàng quay người qua.

Nếu là người khác thì làm vậy cũng được, thế nhưng đằng nữ là Mục Yên Yên… vậy thì đó là một chuyện hoàn toàn khác đấy.

Nếu như Mục sư phụ bị Du Đông Thiên cưỡng ép… vậy thì… sau này phải nói với con gái thế nào đây?

Tuy rằng hai người họ thực chất thì vẫn vui vẻ với chuyện này thôi, hi vọng chuyện hôn sự có thể thành công, thậm chí còn đang có ý định muốn đến khuyên Mục Yên Yên. Thế nhưng chuyện này, đúng là phải quản thôi, bắt buộc phải xử lý thật nghiêm túc.

“Bọn ta đều khuyên hết rồi, Đông Phương Chính Dương cũng nói rồi, hắn đang gây án đấy, vụ lần trước đã có liên quan đến lão đại rồi. Thế nhưng mà Du Đông Thiên nói… Du Đông Thiên nói…”

Ánh mắt của Nam Chính Càn có vẻ hơi trốn tránh, muốn nói nhưng lại thôi.

Ngô Vũ Đình cau mày, mặt mày xám xịt, nói: “Nó nói gì?”

Nam Chính Càn cắn răng nói: “Hắn nói… không đến mức nữ nhân khắp thiên hạ đều liên quan đến nhà họ Tả được… đứa cháu không biết bao nhiêu đời của ta gặp phải một người, ta không thể gặp được một người nữa đâu…”

“Hỗn xược.”

Ngô Vũ Đình đập vào hòn đá, khiến hòn đa lăn xuống dưới đất. Khóe miệng Nam Chính Càn co giật lên tục.

Đây là ở Nhật Nguyệt Quan đấy, mấy hòn đá gần như là không thể bị phá hủy được…

“Để ta qua đó xem xem!” Ngô Vũ Đình đứng dậy, mặt đầy vẻ giận dữ: “Gan nó to thật đấy, dám cướp con gái nhà lành, lại còn dám nói những lời ngông cuồng như vậy nữa. Nó cậy cái gì thế mà lại dám ngông cuồng vậy, không thèm kiêng dè gì như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment