Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2360 - Chương 2358: Tình Sử Thiên Vương (Trung) (3)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2358: Tình sử Thiên Vương (trung) (3)

Tả Trường Lộ thở dài: “Ta cũng đi.”

Hắn lườm Nam Chính Càn một cái: “Ngươi cũng đi theo đi.”

“Hả? ta cũng đi theo sao?” Mặt Nam Chính Càn đầy vẻ bất ngờ.

Ta còn chưa phản ứng lại mà, ta còn chưa kịp vui nữa.

Hơn nữa, ban nãy ta đã mách lẻo rồi, bây giờ đi qua đó, có vẻ không được ổn lắm?

Thế nhưng mà rất hiển nhiên, không qua không được rồi.

Ba người họ di chuyển cùng lúc, biến mất khỏi đỉnh núi.

Một giây sau đó, ba người họ lần lượt xuất hiện trước mặt Du Đông Thiên.

Du Đông Thiên đang nói chuyện với Mục Yên Yên: “Ta nói chứ, ngươi chắc là cũng biết ta, ta không phải người xấu đấu… ta thực sự thấy ngươi xinh đẹp quá, nhìn thôi đã có cảm giác rất quen thuộc rồi… điều này chứng tỏ chúng ta rất có duyên đấy…”

Mục Yên Yên mặt không biểu cảm, không nói gì cả, cứ như là không nghe thấy vậy.

“Ta nói thật với ngươi nhé, ngươi trông rất giống vợ ta…” Du Đông Thiên ngồi trên chiếc ghế đá ngoài đình, thở dài một hơi.

“Cho dù là dung mạo, dáng người, phong cách ăn mặc, khí chất… phương diện nào cũng rất giống, giống chết đi được.”

Mặt Du Đông Thiên như có vẻ hơi mất mát: “Ngươi cũng đừng trách ta nhé, ta nhớ nàng quá…”

“Ta thực sự, nhớ nàng quá…”

Du Đông Thiên lại hít một hơi thật sâu: “Vậy nên…”

Mục Yên Yên tự dưng hơi mềm lòng, thế nhưng nàng vẫn hắng giọng nói: “Vậy nên ngươi coi ta là vật thay thế của vợ ngươi sao?”

Du Đông Thiên im lặng không nói gì.

Mục Yên Yên nói: “Ta không muốn làm vật thay thế của người khác, cho dù ngươi có là Hữu Lộ Thiên Vương quyền cao chức trọng, ở dưới một người ở trên vạn người thì ngươi có thể mặc kệ người ta có đồng ý hay không mà vẫn làm sao?”

“Thế nhưng ta sẽ không thả ngươi đi đâu, ta hi vọng ngươi có thể suy nghĩ kĩ.”

Du Đông Thiên nói.

“Ngươi không thả ai đi cơ, suy nghĩ cái gì cơ?”

Ngô Vũ Đình bước ra khỏi hư không, mặt đầy vẻ tức giận: “Du Đông Thiên, ngươi giỏi rồi nhỉ, mấy chuyện như cướp dâu mà ngươi cũng dám làm à! Có phải qua mấy ngày nữa là ngươi sẽ dám đi gây họa kinh khủng hơn thế này nhiều không?”

Du Đông Thiên ngơ ra.

Nhìn Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình lần lượt xuất hiện, còn cả Nam Chính Càn đang cúi gằm mặt đi vào nữa, hắn đã hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra là có nội gián.

Nam Chính Càn ngươi giỏi đấy nhỉ, ngươi dám đi mách lẻo, lại còn làm một cách hết sức thuần thục vậy nữa, học theo ai vậy?

Cả đời này ta cũng lừa ngươi chưa đến nghìn lần, xem ra ta có lỗi với ngươi thật…

Gương mặt hiện giờ của Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình vẫn là gương mặt khi hóa sinh nơi hồng trần, cũng vẫn là dung mạo khi ở thành Phượng Hoàng. Mục Yên Yên cũng từng thấy, cũng nhận ra. Thấy hai người họ xuất hiện, nàng cũng rất ngạc nhiên, không nhịn được, đứng lên: “Anh chị tả? Sao hai người lại đến đây?”

Anh chị?

Vừa nghe những lời xưng hô này là Du Đông Thiên thấy cảnh trước mắt mình tối đen đi, tự dưng hắn chẳng còn ý định tính sổ với Nam Chính Càn nữa.

Người hắn mềm nhũn ra, hắn thấy mình không ổn chút nào cả.

Hắn ngồi xuống đất, gào lên đầy ai oán: “Chú Tả, ta không biết thật, ta nói ta không biết thật thì chú có tin không?”

Khi hai từ chú Tả vang lên, cho dù Mục Yên Yên có chậm hiểu đến mức nào thì cũng đã biết được thân phận thực sự của hai vợ chồng Tả Trường Lộ rồi. Sự kinh ngạc ban nãy tăng lên gấp bội, thiếu chút nữa thì nàng đã ngất luôn ra đó.

Vợ chồng Ngự Tọa!

“Mục sư phụ.” Ngô Vũ Đình nắm lấy tay Mục Yên Yên: “Ngươi yên tâm, ta sẽ làm chủ cho ngươi. Có ta ở đây, chỉ cần cô không đồng ý thì không có ai có thể ép ngươi được cả.”

Nàng nhìn Mục Yên Yên, trong lòng dấy lên cảm giác quen thuộc.

Ban đầu khi nhìn thấy Mục Yên Yên ở thành Phượng Hoàng, Ngô Vũ Đình đã có cảm giác đó rồi, thế nhưng khi đó nàng không có tu vi, thần thức cũng đã bị phong ấn nên không cảm nhận được gì nhiều lắm.

Thế nhưng đến bây giờ, khí chất rất sâu sắc đó, thần vận phiêu miểu ấy…

Thực sự… rất giống.

Ngô Vũ Đình quay đầu lại nhìn Du Đông Thiên: “Còn không mau đứng lên đi, cái thứ không làm được trò trống gì.”

Du Đông Thiên ủ rũ đứng dậy, mặt xám xịt: “Ta nhận tội, ta có tội, tội đáng muôn chết, không thể được khoan thứ.”

“Không phải là ngươi có tội, cũng không phải tội đáng muôn chết…”

Ngô Vũ Đình mắng cho hắn một trận tét tát, đến mức mà chính nàng cũng thấy thương hắn.

Nhìn sắc mặt của Mục Yên Yên, khí chất, dáng người, quần áo mặc trên người… sao mà nàng không biết tại sao Du Đông Thiên lại làm vậy được?

“Haizzz…” Cuối cùng, nàng thở dài một hơi, nghiêm giọng nói: “Còn không mau xin lỗi cô Mục đi? Thân là Thiên Vương tôn quý mà lại cướp con gái nhà lành, ngươi còn không bằng đứa chắt không biết bao nhiêu đời của ngươi nữa đó.”

Mục Yên Yên hốt hoảng đứng dậy: “Không cần, không cần đâu, hiểu lầm thôi mà… thực ra, thực ra ta…”

Mục Yên Yên cắn môi: “… Ta không giận.”

“Không giận sao?” Ngô Vũ Đình ngơ ra, nàng rất sắc bén, cảm nhận được sự kỳ lạ trong vài chữ này.

“Ta không muốn bị người khác bắt ép… cũng không muốn làm vật thay thế của ai cả… Vậy nên, Hữu Thiên Vương đại nhân, xin lỗi.” Mục Yên Yên đứng dậy, hành lễ với Du Đông Thiên rồi đi ra đứng bên cạnh Ngô Vũ Đình.

Du Đông Thiên đứng ngây ra như mất hồn, nhìn Mục Yên Yên đi mất, hắn chỉ cảm giác trái tim mình rất trống rỗng, như rơi vào một màn sương dày đặc vậy.

Lúc này, hắn chưa bao giờ thấy nhớ vợ mình đến thế.

Hắn nhớ bóng người lạnh lùng như ánh trắng, nhớ tà áo trắng như tuyết.

Sau khi nàng đi… nàng có biết ta nhớ nàng đến mức nào không… Trên đời này không có một ai như nàng cả. Ban đầu đã hứa là sẽ cùng nhau trải qua đời này kiếp này, ở nhau đến khi đầu bạc. Thế nhưng nàng, nhưng nàng… lại rời đi một cách dứt khoát như vậy.

Nàng rời đi một cách dứt khoát như vậy, để một mình ta ở lại đáng thương đến nhường nào, ngươi có biết bao nhiêu năm nay, ta cô dộc đến mức nào không…

Ta giữ nàng lại cũng chẳng định làm gì cả, ta chỉ muốn ngắm nhìn gương mặt giống nàng này thôi, ta muốn cảm nhận khí chất lạnh lùng đó thôi.

Như vậy thì khi nhắm mắt lại ta cũng cảm giác được nàng vẫn ở bên ta, như chưa từng rời đi vậy.

Tả Trường Lộ đưa Mục Yên Yên và Lam Thư rời đi.

Trước khi ra khỏi cửa, Mục Yên Yên không nhịn được quay đầu lại, nhìn bóng người đang ngửa mặt lên trời, đứng như người mất hồn kia.

Bình Luận (0)
Comment