Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2361 - Chương 2359: Tình Sử Của Thiên Vương (Hạ)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2359: Tình sử của Thiên Vương (Hạ)

Nàng nhớ lại câu nói đó.

“Ta thực sự rất nhớ nàng…”

Trong câu nói này có sự khó nói, đó là sự tương tư khắc sâu vào xương cốt, và cả sự ảm đạm của tâm hồn nữa.

Ánh mắt Mục Yên Yên trông rất phức tạp, nàng cắn môi, quay đầu đi ra khỏi cửa.

“Vẫn khó chịu sao?” Ngô Vũ Đình nhìn Du Đông Thiên.

“Không phải.” Du Đông Thiên thở dài một hơi, cười nói: “Có gì mà khó chịu chứ, con ếch ba chân thì mới khó tìm, chứ phụ nữ thì có nhiều mà…”

“Có đầy mà ngươi độc thân suốt bao nhiêu năm nay sao?”

Ngô Vũ Đình cười, nói: “Ngươi thích thật sao?”

“Giả đấy.” Du Đông Thiên nói, đầy vẻ chán chường: “Chỉ là giống quá thôi, ta cũng không làm gì nàng đâu, chỉ muốn ngắm thôi.”

“Đã bao giờ ngươi nghĩ, nàng có lẽ chính là Phong Hoa đầu thai chuyển kiếp chưa?” Ngô Vũ Đình nhẹ nhàng nói.

“Gì cơ?”

Du Đông Thiên quay ngoắt lại, hai mắt trợn tròn lên, sáng rực lên: “Thím Tả, người… người cũng có cảm giác như vậy sao?”

“Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi cũng đừng nghe gì tin nấy, tự làm khổ mình.”

Ngô Vũ Đình nói.

Thế nhưng Du Đông Thiên cứ như gặp được ánh sáng của đời mình vậy: “Ta cảm giác… có hi vọng đấy, nếu không thì sao lại giống đến thế được? Cho dù là khí chất hay là cảm giác nàng đem lại cho ta, còn cả khí chất đáng gờm đó nữa, sự quyết đoán khi gặp phải đường cùng… điểm nào cũng rất giống, thậm chí còn cả động tác cắn môi đó nữa…”

“Cho dù cô Mục có phải Phong Hoa đầu thai chuyển kiếp hay không, nếu ngươi thực sự thích nàng thì không được coi nàng là Phong Hoa.” Ngô Vũ Đình nói.

“Tại sao chứ?”

“Năm đó đến cả linh hồn của Phong Hoa cũng bị nổ tung rồi, theo lý thuyết thì nàng không thể đầu thai chuyển kiếp được. Cho dù cô Mục có liên quan đến Phong Hoa thì cùng lắm cũng chỉ là chấp niệm của Phong Hoa mà thôi, không thể nào là chính nàng cả. Sự khác nhau giữa hai điều này, ngươi hiểu chứ?”

“Hiểu.”

“Cho nên, dù cho ngươi tìm được hoa bỉ ngạn, cho nàng ăn, cũng chưa chắc có thức tỉnh trí nhớ, dù cho có, tuyệt đối cũng không phải trí nhớ của Phong Hoa.”

Ngô Vũ Đình nói: “Cô Mục chính là một người hoàn toàn mới, người có tư duy độc lập, điều này ngươi phải hiểu rõ!”

“Hiểu rõ, ta hiểu rõ.”

“Cho nên ngươi coi người ta làm sản phẩm thay thế Phong Hoa, đối với người ta mà nói, vốn đã là không công bằng. Nếu ngươi thật sự thích nàng, thì phải dùng cách theo đuổi thật lòng.”

Ngô Vũ Đình nói.

“Nàng đã thể hiện rất rõ ràng sẽ không tiếp nhận...” Du Đông Thiên thở dài.

“Lỗ tai nào của ngươi nghe nàng nói không bằng lòng?”

Ngô Vũ Đình hận rèn sắt không thành thép: “Đồ ngốc! Nàng nói là, nàng không muốn bị người ta cưỡng ép, chứ không nói, nếu nước chảy thành kênh thì như thế nào? Nàng nói là không muốn thành sản phẩm thay thế của người khác, nhưng không nói,.... nàng không muốn sống dưới cái bóng của người khác.”

“Ngay cả ngươi cũng không nghe rõ, thật sự không biết nhiều năm như vậy, ngươi sống đến đâu rồi?”

Ngô Vũ Đình thở dài.

“Đúng nhỉ, còn không phải sao.” Ánh mắt Du Đông Thiên sáng lên, vỗ đùi.

“Cho nên...”

“Cho nên ta có hy vọng.”

“Ừm, hy vọng rất lớn.”

“Hiểu rồi, vậy ta sẽ theo đuổi nàng!” Du Đông Thiên lập tức đứng dậy.

“Ngươi đợi một lát rồi đi. Sau khi bọn ta đi rồi hẵng nói. Ừm, còn nữa ta bắt buộc phải nói với ngươi một tầng trước, mọi chuyện đều có thể dùng sự bằng lòng của cô Mục làm tiền đề, nếu ngươi dám hấp tấp, ta đảm bảo lập tức đánh gãy chân chó của ngươi!”

“Sẽ không sẽ không đâu! Ta đảm bảo sẽ không!” Du Đông Thiên xoay vòng tròn, lẩm bẩm nói: “Nhưng ta phải theo đuổi thế nào đây?”

Ngô Vũ Đình gọi lại: “Năm đó ngươi theo đuổi Phong Hoa thế nào?”

“Năm đó không phải người vẽ đường sao, nào còn cần ta theo đuổi...” Vẻ mặt Du Đông Thiên hoang mang lo sợ.

“....”

Ngô Vũ Đình nhọc lòng.

Nói như vậy còn trách ta?

Nam Chính Càn luôn ở bên cạnh làm tượng điêu khắc xung phong lập công chuộc tội; “Ta biết, ta dạy ngươi.”

Du Đông Thiên hừ một tiếng, liếc mắt nhìn: “Đồ phản bội!”

Nam Chính Càn: “Ngươi có nghe hay không? Ngươi cần nói một câu học hay không, ta lập tức đi là được, đợi ngươi trả thù xong rồi, ta không tin ngươi còn có thể đánh chết ta?”

Lại còn kiên cường, thái độ cũng rất cứng rắn.

Du Đông Thiên ho một tiếng: “Trước tiên giúp ta.”

“Vậy ta thì sao?” Nam Chính Càn.

“Theo đuổi được rồi, ta không trách ngươi.”

“Vậy không được, ta mời hai vợ chồng Tả đại ca qua đây, sợ thằng nhóc ngươi làm sai, mục đích không trong sáng, vững tâm là được, ngươi không nên ghi hận ta, bây giờ ta giúp ngươi, theo lập trường bạn bè, ngươi không những không nên sau khi sự việc xảy ra trách ta, còn phải nợ ta một ân tình!” Nam Chính Càn đắc thế, mặt mũi tiểu nhân bộc lộ tình cảm trong lời nói.

“Được, chỉ cần theo đuổi được, ta không những không trách ngươi, còn nợ ngươi ân tình, được rồi chứ?”

“Lời này là thật?”

“Quân tử nhất ngôn!”

“Tứ mã nan truy! Được, chốt kèo!” Nam Chính Càn vui mừng hớn hở.

Được được được, không những thoát một kiếp, mà còn có thu hoạch bất ngờ, chuyến này đáng giá, chuyến này đáng giá!

Trong bụng Du Đông Thiên ngẫm nghĩ, hihi, có một câu nói rất hay, người mới tiến vào phòng, bà mối ném qua tường!

Nam Chính Càn, đến lúc đó nhất định ta không đánh ngươi không mắng ngươi, chỉ duy nhất ngày hôm đó, ta phong ấn tu vi của ngươi, ném qua tường là được....

Còn bên kia tường có phải hố phân chung của Đông quân Nam quân, một quân doanh nào đó không....

Vậy không phải chuyện của ta.....

Ta chỉ chịu trách nhiệm ném bà mối qua tường thôi, chỉ vậy mà thôi....

Tối hôm đó, Nam Chính Càn vội vàng kết thúc chuyện này thuận tay vớt lấy ân tình hùng hổ kéo thành một đám, tổ chức một đội thả thính.

Tên đội càng đơn giản thô bạo: Đội cố vấn thả thính của Du Đông Thiên.

Mà mục đích thành lập đội này rõ ràng dễ thấy, khiến mọi người hợp mưu hợp sức, hăng hái đưa ra chủ ý, nghĩ cách.

Ta thật khổ: (Trước tiên giới thiệu tình huống một lượt) người có mặt đều là cao thủ thả thính thâm niên, cho nên chuyện này mọi người đều nghĩ thử có diệu kế cẩm nang gì.

Vân Trung có lão Hổ: Nam Chính Càn ngươi nói ai là cao thủ thả thính? Không có căn cứ như vậy danh tiếng người vô tội bị hủy hoại!

Đông Phương Đại thái dương: Nam Chính Càn ngươi nói ai là cao thủ thả thính? Không có căn cứ như vậy danh tiếng người vô tội bị hủy hoại!

Bình Luận (0)
Comment