Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2362 - Chương 2360: Tình Sử Của Thiên Vương (Hạ) (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2360: Tình sử của Thiên Vương (Hạ) (2)

Bắc Phương đại anh hào: Nam Chính Càn ngươi nói ai là cao thủ thả thính? Không có căn cứ như vậy danh tiếng người vô tội bị hủy hoại!

Tây Môn rất oanh liệt: Nam Chính Càn ngươi nói ai là cao thủ thả thính? Không có căn cứ như vậy danh tiếng người vô tội bị hủy hoại!

‘Ta thật khổ’ đổi tên thành ‘Ta thật sự rất khổ’

Ta thật sự rất khổ: Dù sao tình huống như vậy, vấn đề bây giờ không phải các ngươi có hứng thú hay không, mấu chốt là làm sao giúp đỡ lão độc thân Du Đông Thiên, góp công góp sức, giúp đỡ lẫn nhau, giúp đỡ anh em đi.

Vân Trung có lão Hổ: Chuyện ngươi gây ra, dựa vào cái gì mà bọn ta phải đi lau mông cho ngươi?

Đông Phương Đại thái dương: Chuyện ngươi gây ra...

Bắc Phương đại anh hào: Chuyện ngươi....

Tây Môn rất oanh liệt:.....

Lại là một đội hình vòng tròn.

Ta thật sự rất khổ: Binh mà Tả Thiên Vương mang ra thật sự trật tự, cả đội nói chuyện chỉnh tề như vậy, khen ngợi không ngớt haha....

Vân Trung có lão Hổ: Ngươi haha cái rắm!

Đông Phương Đại thái dương: Ngươi haha cái...

Đội hình.

Vẫn là đội hình.

Ta thật sự rất khổ: Đời này ta có thể quen mọi người, thật sự là khói bốc lên trên mồ mã tổ tiên...

Vân Trung có lão Hổ: Ngươi âm dương quái khí nói ai đấy?

Bên dưới lại là từng hàng chỉnh tề: Ngươi âm dương quái khí nói ai đấy?

Nam Chính Càn: Icon chắp tay lạy. Mọi người nghĩ cách thử, cứu tiểu đệ, tiểu đệ nợ mỗi người một ân tình lớn.... nếu chuyện này không làm mỹ mãn, Du Đông Thiên thật sự sẽ băm nhỏ ta mất....

Vân Trung có lão Hổ: Liên quan gì đến ta....

Đông Phương Đại thái dương: Liên quan gì đến ta....

Vẫn là một mảng đội hình.

Ta thật sự rất khổ: Phát ra một đoạn âm than khóc – các vị lão đại, tiểu đệ quỳ gối cầu xin....

Đông Phương Đại thái dương: Lúc ở Thượng Kinh tên này làm bộ trưởng tài chính uy phong tám hướng, chuyên môn lấy chút tiền gây khó dễ chúng ta, vốn dĩ không nể mặt anh em chúng ta... hôm nay, tên này cũng có ngày hôm nay.

Tây Môn rất oanh liệt: Bộ trưởng tài chính là ai? Họ Đông Phương sao?

Mọi người:.....

Đông Phương Đại thái dương theo bản năng ngoác miệng chửi bới, trả đũa lại, mắt thấy bắt đầu xung đột nội bộ, toàn đội hình cũng theo đó tan rã.

Vân Trung có lão Hổ: Được rồi, một đám ngớ ngẩn, mau chóng thương lượng chuyện chính đi, chuyện này, có vẻ vẫn khá vui...

Bắc Phương đại anh hào: Quả thật rất vui, ta cũng rất hứng thú.

Thế là bắt đầu chung tay góp sức, nghiêm túc nghĩ cách đưa ra chủ ý.

Nhưng mà một lúc sau, Ta thật sự rất khổ rời khỏi cuộc nói chuyện nhóm.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau khi im lặng nửa ngày, đội hình cuộc nói chuyện nhóm vang lên một tràn tiếng cười hahaha....

Mặt Nam Chính Càn lúc này trực tiếp tím tái, đám này nghĩ được chủ ý thối gì.

“Trước tiên gạo nấu thành cơm, còn sợ bên nữ không nhượng bộ? !”

“Du Đông Thiên độc thân nhiều năm như vậy, cũng không biết vụ đó có được hay không, ở chỗ ta có thuốc...”

“Vì sao ngươi có thuốc?”

“Đm, bây giờ là lúc hỏi mấy cái này sao?”

“Mặc dù không phải lúc, nhưng mà sao ngươi biết thuốc của ngươi có ích? Lẽ nào ngươi dùng rồi?”

“Vì sao ngươi phải dùng rồi?”

Một chuỗi tra tấn linh hồn, hỏi một câu lại một câu, luôn chỉ bộ phận lòng người mềm yếu nhất, đau như giết người, vừa độc vừa cay!

“.....”

Cho dù là thần tiên, dưới bầu không khí như vậy, nào có thể lấy ra đồ chơi gì tốt.

Nam Chính Càn chỉ một mình trở về Nam quân hiu quạnh một mình, tìm các thuộc hạ cũ của mình nghĩ cách.

Nhưng mà đi được nửa đường – Vân Trung có lão Hổ mời ngươi gia nhập cuộc trò chuyện nhóm.

“Đậu xanh.”

Nam Chính Càn ngẩng đầu lên trởi chửi mắng lớn tiếng.

Nhưng mà lần này trở lại, bầu không khí ngữ cảnh hình như bình thường hơn rất nhiều, mọi người thật sự bắt đầu nghĩ cách, đưa chủ ý.

Sau khi cẩn thận thử rất nhiều chủ ý, cảm thấy Du Đông Thiên khá có tính khả thi bắt đầu rập khuôn như bát, triển khai phe thả thính....

.......

Mấy ngày sau, Mục Yên Yên ở trong doanh trại nhíu mày, khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy xác xơ.

“Hay là ngươi đi theo đi...” Trạng thái của Lam Thư có vẻ không hơn gì Mục Yên Yên, run giọng nói: “Ta không chịu nổi...”

Buổi tối ngủ một giấc đàng hoàng, đã làm gì sai?

Lúc sáng sớm phát hiện mình lại ở trong một biển hoa, xung quanh toàn bộ đều là hoa hồng... hơn nữa còn là hoa hồng đã rút gai, mùi thơm ngào ngạt, xinh đẹp tráng lệ.

Nhưng mấu chốt vấn đề là.... hai đứa con gái bọn ta ngủ một giấc, trong tình huống không biết gì mang từ giường vào biển hoa.... cũng may mắn không phải bọn ta ngủ khỏa thân, bằng không...

Nhưng mà cho dù như vậy cũng không được....

Ai ngủ còn không có tật xấu gì? Nghiến răng, ngáy, đánh rắm, xoay người.... đây không phải tật xấu đàn ông mới có… hơn nữa những tật xấu bí mật này bản thân mọi người đều chưa chắc biết....

Không ngờ bại lộ giữa ban ngày như vậy? !

Ngày thứ hai hai cô gái quyết định không ngủ nữa, dự định dùng ngồi thiền thay thế giấc ngủ.

Vốn dĩ đối với người tu hành cao thâm đây là chuyện thường, nói là chuyện thường ngày như cơm bữa cũng không quá đáng, nhưng mà cũng không biết xảy ra chuyện gì, dù sao hai cố gái lại ngủ quên...

Mà lần này lúc tỉnh lại phát hiện mình trong biển hoa bách hợp....

Đến ngày thứ ba, hai người không cầu tiến sớm lên giường đi ngủ, lúc mở mắt tỉnh lại lại đi đến độ cao mấy chục ngàn mét, tinh quang lấp lánh, cực kì xinh đẹp, ngôi sao giống như trong tầm với, nếu chỉ so ý cảnh, có thể đánh giá là lãng mạn....

Nhưng nếu thật sự ở trong cảnh đó, bản thân cảm thấy, cmn ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện mình ở độ cao mười ngàn mét rốt cuộc làm cảm giác gì?

Nghĩ thử cũng biết!

Vốn dĩ chính là ác mộng cmn rồi được chưa!

Du Đông Thiên khăng khăng tạo lãng mạn, còn gật gù đắc ý.

Lòng Mục Yên Yên đã có ý muốn chết rồi.

Nhưng mà, trong mấy ngày này, cảnh tự bạo kiểu lấp lánh mà trải qua lúc bé... hình như, sao không xuất hiện?

Đây là vì sao?

Hơn nữa rõ ràng mình không vui, nhưng... trong tiềm thức lại không phải quá chán ghét....

Hình như.... trong lòng, có một đứa bé, trên mặt mang nụ cười dịu dàng, nhìn Du Đông Thiên bận tới bận lui, vốn dĩ có lẽ là trên mặt lạnh lẽo, nhưng là một mảng hạnh phúc, dung túng....

Đầy mong chờ....

Nhìn vị Hữu Lộ Thiên Vương này làm đi làm lại, xem thử lại làm hoa gì...

Nếu chỉ dừng lại như vậy, cũng thôi đi.

Nhưng Hữu Thiên Vương tìm vợ, đây là chuyện lớn gì?

Bình Luận (0)
Comment