Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2363 - Chương 2361: Tình Sử Của Thiên Vương (Hạ) (3)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2361: Tình sử của Thiên Vương (Hạ) (3)

Cũng không biết là vị đại soái nào sau khi uống rượu cố ý hay vô ý lỡ miệng, thế là... sự việc hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát.

Những ngày tiếp theo, không ngừng có vô số tướng quân, rảnh rỗi không có chuyện gì đến không có mục đích, từ cửa đi qua...

Đi qua một lần... đi qua hai lần... dù sao chính là không ngừng đi qua.

Mỗi lần đi qua, cố hết sức lớn tiếng nịnh nót.

“Trận chiến này lại thắng rồi! Haha, sướng.”

“Đúng rồi, may mà có Hữu Thiên Vương, Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân thật sự là anh minh thần võ, lắm mưu nhiều kế.... hiếm có còn đẹp trai anh tuấn tiêu sái như vậy....”

“Đúng đó, đúng đó, Hữu Thiên Vương đại nhân làm người thật sự là miễn chê, thông minh trí huệ, dũng cảm tài giỏi, thật sự là tấm gương cả đời của ta, đời này ta khâm phục nhất là Hữu Thiên Vương....”

“Haha, Thiên Vương đại nhân hơn nữa rất chung tình, vô cùng đặc biệt.”

“Cái này đương nhiên ta biết, vĩnh viễn thích mười tám.... khụ khụ, không phải, ý của ta là, vĩnh viễn thích một người đúng không? Trung trinh không đổi... vừa nãy quên thêm vào một người có ba chữ... khụ khụ.”

“Đúng rồi, Thiên Vương đại nhân đã từng nói một câu, khiến ta khắc sâu trong trí nhớ.”

“Câu gì?”

“Nếu như gặp người trong lòng, cả đời không hai lòng.”

“Tuyệt! Tuyệt! Không ngờ Hữu Thiên Vương không chỉ thần cơ diệu toán, anh tuấn tiêu sái, võ nghệ cao cường, tung hoành vô địch, hơn nữa còn giỏi văn chương như vậy...”

“Tất nhiên, tất nhiên, chỗ tốt của Thiên Vương đại nhân, ba ngày ba đêm cũng nói không hết...”

Từng nhóm người đi ngang qua, lớn giọng bàn luận tốt về Thiên Vương, sợ rằng người khác không nghe thấy...

Mục Yên Yên trực tiếp không dám ra khỏi cửa.

Lẽ nào ta ngốc? Đám người này có ý gì quả thật rõ như ban ngày...

Trước sau mấy tướng quân này đến đây tản bộ thì thấy chiêu này không có hiệu lực, ngay cả người còn không thấy, cái này... trở thành không hoàn thành nhiệm vụ rồi....

Thế là thay đổi cách.

Trực tiếp đến nhà thăm hỏi!

Cốc cốc cốc... “Có ai ở nhà không?”

Bọn ta có thể nói không có sao?

Mục Yên Yên và Lam Lam bất lực....

Từ khi bắt đầu, đột nhiên.....

Mỗi ngày đều không ngừng có vô số người đi lại bái chào, ngựa xe như nước...

Một lúc người của Đông quân đến, một lúc người của Nam quân đến, vì cho Thiên Vương mặt mũi, từng người đều thể hiện sự lịch sự tôn kính...

Cho dù lịch sự đi nữa, những lời khen ngợi từ trong miệng thô tục của đám đại lão này phát ra, sao biến thành dáng vẻ, cảm thấy đang mắng người...

Hơn nữa đủ loại tiếng địa phương, biến hóa khôn lường.

“Đây chính là cô Mục? Quả nhiên Hữu Thiên Vương có mắt nhìn, thật là xinh đẹp!”

“Cách lão tử, cô bé này rất phóng khoáng.”

“Ngon nghẻ!”

“Rất đẹp, rất đẹp!”

“Em gái này, thật giàu năng lượng.”

“.... Em géi này thật cool!” (tác cho nhân vật nói tiếng địa phương nên tớ để vậy luôn nha, ha ha)

“Khuê nữ này thật cao quý, quá hấp dẫn rồi.....”

........

Tình cờ còn có không ít nữ tướng, ví dụ Bạch Phát Thiên Tiên Thiện Tiểu Như, qua đây kéo tay Mục Yên Yên tâm sự... trò chuyện, chuyển hướng lên người Hữu Thiên Vương....

Từng ngày trôi qua...

Mục Yên Yên ngồi trên ghế gục mặt, hai mắt vô thần, tâm như tro tàn.

Sớm biết như vậy, còn không bằng ngươi trực tiếp cướp dâu đi....

Đến ngày thứ tư, Hữu Thiên Vương xuất hiện, hào hoa phong nhã, anh tuấn tiêu sái, cao lớn đỉnh đạt, nhất biểu nhân tài, đi qua, tung bay, miệng lộ ra hai hàng răng trắng lớn, nụ cười cực kì thân thiết: “Cô Mục, mấy ngày qua vui vẻ chứ?”

Vui vẻ?

Mục Yên Yên yểu xìu trợn mắt nói: “Khá vui.”

Khinh bỉ này vốn dĩ vô ý nhưng lại giật điện mạnh Du Đông Thiên...

Ôi chao, năm đó Phong Hoa tức giận đều khó chịu nhìn ta như vậy...

Không khỏi ngày càng thành khẩn hỏi: “Vậy ngươi muốn càng vui vẻ không?”

Muốn càng vui vẻ không?

Giọng nói chưa dứt....

“Phù hahahahaha...”

Bên ngoài tùy ý truyền đến những tràn cười phá lên không ngăn được.

Du Đông Thiên tức giận xông ra ngoài, đuổi bốn người nghe lén đi, đi ra ngoài hơn mười mấy dặm vẫn có thể nghe được tiếng gào rống của Du Đông Thiên và hahahaha của mấy người khác, không ngừng bên tai, dư âm vẫn còn....

Mục Yên Yên xoay đầu, mặt trắng bệch nhìn Lam Thư, chân thành nói: “Ta không muốn sống nữa quá...”

Lam Thư:.....

.....

Chưa nói đến Hữu Thiên Vương tán gái thế nào.

Vu Minh, trên núi Vu Thần.

Hồng Thủy Đại Vu và người trước mặt đã chiến đấu mười ngày mười đêm.

Thiềm Thánh!

Lại một trận đấu kết thúc, sau đó hai người ngồi xuống bàn luận.

Ý nghĩ của hai người, hiện ra lại mãnh liệt đập nhau, hai người đều cảm thấy đôi bên đều có lợi, lợi ích to lớn.

Nhưng mười ngày tiếp theo này, Thiềm Thánh cảm nhận được rõ ràng... có vẻ như mình có chút không theo kịp, Vu Minh Đại Vu trước mặt, không chỉ thực lực mạnh mẽ, lai lịch càng khủng bố, tốc độ tiến cảnh vượt quá sức tưởng tượng.

Vốn dĩ lúc mình vừa đến, tên này chỉ là Đại Vu, thực lực còn kém mình một chút, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu và chùy pháp uy mãnh để bù đắp.

Nhưng mà....

Đến hôm nay, tên này cuồng phong tiến về trước một ngày ngàn dặm, mình lại hơi tụt về sau một chút.

Dùng phép so sánh khá hình tượng mà nói, một ngày Hồng Thủy Đại Vu bay về trước một ngàn dặm, một ngày Thiềm Thánh chạy về trước bảy trăm dặm, một ngày đuổi theo ba trăm dặm, mười ngày đuổi theo ba ngàn dặm, mặc dù ban đầu Thiềm Thánh ở trước, dẫn trước một đoạn, cũng không đuổi kịp được tốc độ như vậy, bây giờ đã là cùng nhau tiến lên, mà Hồng Thủy Đại Vu vẫn có thừa, dấu hiệu lờ mờ vượt qua thể hiện hoàn toàn.

Ước chừng không đến mấy ngày, Hồng Thủy Đại Vu có thể hoàn toàn bỏ Thiềm Thánh lại phía sau.

“Với trình độ thực lực Đại Vu của ngươi hiện tại, biên độ tiến cảnh, nhiều nhất ta luận đạo với ngươi bảy ngày nữa, sau bảy ngày, chắc chắn ta phải rời khỏi rồi.” Trong lời nói Thiềm Thánh rất cảm khái, thất tình bên trên.

Hồng Thủy Đại Vu do dự, trầm giọng nói: “Dám hỏi Thiềm Thánh, thực lực bây giờ của ta, so với Tổ Vu đại nhân trước đây thế nào?”

Thiềm Thánh nghĩ ngợi, nói: “So với Tổ Vu mà nói.... còn hơi chênh lệch.”

Hồng Thủy Đại Vu nói: “So với Cộng Công Tổ Vu thế nào?”

Thiềm Thánh nhàn nhạt mỉm cười, không nói.

Nhưng Hồng Thùy Đại Vu đã hiểu.

Không cách nào mở lời, đó chính là kém rất xa!

“Nào! Chiến!” Hồng Thủy Đại Vu bắt đầu xách Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy ra, lại gửi lời mời chiến.

“Được.”

Hồng Thủy cung sau núi.

Một căn nhà tranh.

Bạch Vân Đình đang bế quan.

Bình Luận (0)
Comment