Diệp Trường Thanh nói: “Tương truyền Đạo Tổ có tổng cộng sáu đệ tử, mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất, cuối cùng sáu người đều trở thành thánh nhân. Mà Văn Hành Thiên ngươi dạy được Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long, Hạng Xung, Hạng Băng, Bì Nhất Bảo, Vũ Yên Nhi, Chân Phiêu Phiêu... không nhiều không ít vừa đúng bảy người.”
“Nếu bảy đệ tử này của ngươi đều trở thành thánh nhân, vậy thành tựu của ngươi... chẳng phải là sánh ngang với Đạo Tổ hay sao, thậm chí còn nhiều hơn, nếu lời của ta trở thành sự thực thì nói ngươi là người đầu tiên khai thiên lập địa đâu phải nói quá?”
Văn Hành Thiên ngẩn ra, sau đó lập tức cười ha ha: “Nếu bọn họ thật sự không chịu thua kém, ta đây cũng có dã tâm đó thì sao! Học trò của ta giúp ta nở mày nở mặt, ta thật sự sánh ngang Đạo Tổ thì sao?”
Hai người bèn nhìn nhau cười, cười đến càng lúc càng vui.
Hơi nghiêng, bầu trời sấm sét ầm ầm, từng tia chớp thoắt ẩn thoắt hiện như ngân xà Loạn Vũ, như thể đang cảnh báo điều gì đó.
Học sinh rời trường, con cái rời nhà, lúc này thường chỉ nói với nhau những lời chúc, còn những lời không may thì tuyệt đối không thể nói.
Sau khi Diệp Trường Thanh nói vậy, trong lòng Văn Hành Thiên có điều cố kỵ nói một câu: Ta không dám hy vọng xa vời đến vậy!
Vận mệnh đã được an bài, có lẽ sẽ hơi lệch khỏi quỹ đạo.
Văn Hành Thiên hiểu được đạo lý này nên mới chịu đựng áp lực cực lớn, chịu đựng thiên uy trên bầu trời, bất chấp mạo hiểm nói ra bằng hết!
Đây đã là lời chúc tốt nhất của hắn dành cho đám trẻ!
Ở một thế giới mà Thiên Đạo giám sát nhân gian, nói ra những lời như vậy quả thực là quá to gan.
Tả Tiểu Đa và những người khác đang đi trên đường, con đường về nhuốm một bầu không khí nặng nề đến lạ.
Cuối cùng khi đến thời khắc sắp phải rời đi, cho dù ban đầu có tung tăng vui mừng đến đâu, vào thời điểm mọi chuyện đã đến chân, trong lòng không tránh khỏi u uất.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm nắm tay nhau đi dạo trên đường.
Tả Tiểu Đa gục đầu xuống, nhưng ngón tay lại khẽ chạm vào tay của Tả Tiểu Niệm, ngón tay cái lướt qua...
Gương mặt Tả Tiểu Niệm có hơi lạnh, lại hơi phiếm hồng...
Trong khoảng thời gian này, mọi người đều cố gắng tu luyện hết sức, Tả Tiểu Đa cũng không luôn quấn lấy Tả Tiểu Niệm láo nháo về chuyện động phòng hay gì đó, dù đã ngỏ lời nhiều lần nhưng Tả Tiểu Niệm vẫn luôn từ chối với lý do 'chưa kết hôn, danh không chính ngôn không thuận'.
Thật lòng mà nói, nếu Tả Tiểu Đa cố gắng thử thêm một chút, có khi Tả Tiểu Niệm cũng sẽ làm theo, nhưng Tả Tiểu Đa thấy thương cô ấy, thấy cô không thoải mái nên cũng theo đó mà nhẹ nhàng bỏ lướt qua.
Nhưng... bỏ qua cũng không phải là không có điều kiện.
Về cơ bản, có tiện nghi gì Tả Tiểu Đa cũng bị người ta chiếm hết sạch sành sanh rồi, không nói những chuyện khác, chỉ riêng việc Tả Tiểu Niệm cố gắng giữ lấy bước cuối cùng, còn bị ép học mười mấy điệu nhảy...
Vũ đạo càng học càng nhiều, bị rơi vào tay giặc cũng càng ngày càng sâu, giới hạn cũng ngày càng thấp...
Bây giờ đối với chuyện cầm tay này, đến Tả Tiểu Niệm cũng tự cho rằng: chuyện này thực sự bình thường đến không thể bình thường hơn, chắng đáng là gì...
Tả Tiểu Đa không biểu hiện ra trên mặt, nhưng trong lòng đã rạo rực từ lâu rồi.
Phương thức lạt mềm buộc chặt quả nhiên có hiệu quả, vẫn là ta thông minh, biết chuyện này nhất định phải làm từ từ, không thể vội vàng...
Nếu trước khi kết hôn mà bước cuối cùng cũng làm luôn rồi haha....
Chỉ e sau này cũng chỉ được có vậy thôi, sau này có muốn cởi bỏ nút thắt gì đó sẽ lại càng thêm khó.
Bây giờ cứ thực hiện từng chút từng chút một... hiển nhiên trông tự nhiên hơn hẳn...
Nàng đã không muốn ta như vậy, thì dù gì nàng cũng phải... cho ta vài thứ đồ ngon bổ ích khác chứ ha?
Nếu không ta...
Nên là...
Lúc Tả Tiểu Đa đang chầm chậm xoa tay, tâm đầu ý hợp...
Ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Chỉ thấy một đám rau sam đang phát triển mạnh mẽ bên vệ đường. Dưới cái nhìn chăm chú của Tả Tiểu Đa, cả một vùng rộng lớn bỗng lặng lẽ không chút động tĩnh mà mọc dạt ra hai bên.
Trái tim Tả Tiểu Đa chợt run lên, cảm ứng thần thức lập tức tán ra: “Vạn Lão?”
Như cảm nhận được điều gì đó, một cây rau sam đột nhiên phân cành xòe ra, đơm nụ rồi nở rộ.
Trong hương hoa thoang thoảng, một ông lão áo trắng đột nhiên xuất hiện, gật đầu mỉm cười với Tả Tiểu Đa với vẻ mặt ân cần.
Không phải Vạn Minh Sinh thì còn ai vào đây!
“Vạn Lão, sao người lại ra đây?”
Tả Tiểu Đa vui vẻ kinh ngạc chạy tới, cười lớn: “Lần này người đã ra rồi thì đừng đi nữa, cứ ở đây vui vẻ nghỉ ngơi, vừa hay có thể ngằm nhìn thế giới này.”
Vạn Minh Sinh trên mặt nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Nhân gian này ta đã ngắm qua rồi...”
“Sao cơ?” Tả Tiểu Đa chớp mắt.
“Một lời khó mà nói hết.”
Khuôn mặt của Vạn Minh Sinh hiện lên một vẻ thất vọng không thể giải thích được, nhẹ giọng nói: “Chín phần tệ, sáu phần tốt.”
“Người nói vậy là ý làm sao ạ? Ta biết cột điểm sẽ là mười điểm, nhiều nhất sẽ là hai mươi điểm, mười lăm điểm này của người từ đâu mà ra vậy?”
Lúc này, đám người Lý Thành Long cũng vây quanh, Tả Tiểu Đa giới thiệu hai bên với nhau, sau đó cùng Vạn Minh Sinh đi về phía biệt thự.
“Nếu quy định tổng điểm là mười điểm, vậy thì lòng người sẽ là chín điểm xấu, nhưng trong chín điểm này, vẫn có sáu điểm có thể kìm hãm dục vọng của bản thân, tức là làm việc gì cũng có điểm giới hạn, cũng coi như không quá tệ, vẫn còn cứu vãn được.”
“Nhưng có bốn mươi phần trăm người đã không biết thế nào là lễ nghĩa, chính trực, liêm khiết, quên đi thế nào là điều cơ bản của một con người, ác độc điên cuồng không đủ để miêu tả hành vi của họ.”
Vạn Minh Sinh trong lời nói đều mang theo ý thở dài thổn thức, trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một đồng xu Tinh Hồn, nhìn chằm chằm nó hồi lâu rồi nói: “Trong thế giới bây giờ, việc theo đuổi thứ này đã đạt tới điểm... mà những người đi trước căn bản không thể nào hình dung và thấu hiểu nó được.”
“Ông già này trên đường đến đây đã tận mắt chứng kiến có những người vì thứ này mà bất chấp tính mạng, vì thứ này mà giết người cướp của, vì thứ này mà lừa bịp vơ vét, vì thứ này mà quỳ bệt xuống đất, vì thứ này mà lột hết cả y phục, vì thứ này mà bán hết cả liêm sỉ.”