Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2369 - Chương 2367: Có Thể Động Phòng Rồi. (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2367: Có thể động phòng rồi. (2)

Vạn Minh Sinh thở dài thườn thượt, đặt đồng xu Tinh Hồn lên bàn, một tiếng leng keng vang lên, nói: “Thứ này hại cuộc đời con người thê thảm, nhưng lại trở thành một vật không thể thiếu trong cuộc sống người dân.”

Tả Tiểu Đa lặng lẽ nói: “Những thứ vật giá trị như vậy đã trở thành một vật tất yếu đối với sự tiến bộ phát triển của loài người, cũng chính là thứ tất yếu phải có nếu còn muốn tiếp tục tồn tại.”

Vạn Minh Sinh thở dài: “Đạo lý này sao ta lại không biết được, nhưng cũng không thể vì vậy mà vứt bỏ đi điều cơ bản khi làm người chứ...”

Đối với câu hỏi này, Tả Tiểu Đa và những người khác chỉ có thể im lặng không nói nên lời.

Bởi vì điều này vĩnh viễn sẽ không thể nào giải thích rõ được.

Từng có lúc, bọn họ cũng bỏ quên đi chính mình mà theo đuổi thứ đồ này, chỉ có điều không chạm đến điểm giới hạn mà thôi, nhưng cũng đâu có tư cách mà phát biểu gì thêm!

“Lần này ta đặc biệt ra ngoài một chuyến để tìm ngươi... là vì... những động tĩnh gần đây của rừng rậm Ma Linh khá lớn, ta nghi ngờ bọn chúng đã liên hệ với Ma tộc ở bên ngoài...

Trong lòng Vạn Minh Sinh tràn đầy phiền muộn nói: “Mặc dù ta đã cảnh báo chúng nó từ lâu rằng chút động chi bằng chút tĩnh, phải an ổn mà sống, tất được an lành, nhưng mà... bọn chúng dường như chưa từng quan tâm đến lời nói của ta.”

Ánh mắt Tả Tiểu Đa trở nên sắc bén: “Ý của người là?”

“Chỉ e rằng nhiều nhất sẽ không quá nửa tháng.” Vạn Minh Sinh cau mày: “Trước đây ta từng linh cảm, một thoáng kinh hồng, chỉ thấy thây chất thành núi, máu chảy thành sông...”

“Sức mạnh... của Ma tộc thế nào?”

“Sức mạnh của ma tộc cực kỳ hùng mạnh, Ma Tổ La Hầu từng được đồn đại là cực kì ngang ngược trong con đường chống lại Đạo tộc... sức mạnh kinh thiên động địa, trong tay còn có Thí Thần Thương, cho đến những vị thánh nhân công đức cũng không phải là đối thủ của chúng, nếu luận sức lực chiến đấu, không hề thấp hơn Yêu Hoàng.”

Mà bát đại hung thú dưới trướng Ma Tổ mỗi người đều sở hữu khả năng nuốt gọn trời đất, cửu thiên thập địa mười chín Ma quân, cũng là những nhân vật ngang tàn hung ác tung hoành ngang dọc từ xưa đến nay...”

Vạn Minh Sinh thở dài: “Nếu tất cả yêu ma đều quay trở lại, nó không chỉ là một chuyện khó mà đối phó, mà là hoàn toàn không thể đối phó nổi.”

“Ma Tổ sở hữu Thí Thần Thương trong tay, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật tuyệt đối không phải chỉ là nói chơi! Muôn thuở Tinh Không không có chuyện có thể khiến Thí Thần Thương kiêng dè cố kỵ! Cho dù có đối mặt với Đạo Tổ, sát ý của Thí Thần Thương cũng dám tranh đoạt uy thế với thiên đạo!”

“Đệ nhất sát phạt chi bảo của Tinh Không, danh xứng với thực, sát ý hung tàn!”

Vạn Minh Sinh nói: “Xét thực lực hiện tại của đại lục... e rằng, khó có thể chống lại!”

Tả Tiểu Đa cau mày nhìn qua đám người Lý Thành Long.

Trong lòng hai người đều có một cách nghĩ như nhau, nếu đã như vậy thì mọi người thật sự không thể đi ra ngoài chơi bời, Vạn Lão nói nhiều nhất còn có nửa tháng, còn khoảng hơn mười ngày...

Trong mười mấy ngày này, đặt trong Diệt Không Tháp sẽ là một khoảng thời gian kéo dài tận mấy năm...

Mà đây dường như chính là khoảng thời gian duy nhất có thể tận dụng.

“Chu Yểm!”

Tả Tiểu Đa lấy ra hai viên Bổ Thiên Thạch giao cho Chu Yểm, nói: “Ngươi ngay lập tức xé rách không gian di chuyển đến Nhật Nguyệt Quan, đi tìm cha ta... báo lại tin tức mà Vạn Lão vừa nói ban nãy, nếu có cơ hội hãy đến chỗ khu rừng của Ma Linh xem xét vài vòng đi, ở lại thêm vài ngày cũng không sao.”

Chu Yểm không nhiều lời lập tức gật đầu đồng ý, trong tay cầm chắc lấy hai viên Bổ Thiên Thạch, khóe miệng khẽ kéo ra một nụ cười hạnh phúc.

Tả Tiểu Đa lại tiếp tục gọi điện liên lạc, bảo cha mình cho người đến đón Chu Yểm, dụng ý chính mà hắn muốn cử Chu Yểm qua đó thực ra là muốn để hắn ở lại vùng lân cận của khu rừng của Ma Linh, tốt nhất là có thể mang nguồn khí tai họa này đến nơi khác, không thể để têm này lang thang mà chạy đến một nơi khác được. Lỡ như dẫn đến chuyện gì đó thì lại hỏng bét!

Về phần tại sao bọn họ không gọi điện thoại chia sẻ thông tin... bởi vì phái Chu Yểm đến đó, là vì cũng có ý muốn tăng cường sức chiến đấu cho cha mẹ mình!

Nếu hắn nói qua điện thoại lỡ như cha không đồng ý cho Chu Yểm đến đó thì biết làm sao?

Chu Yểm kích động đứng dậy rời đi, xé rách không gian rồi trong nháy mắt biến mất.

Trời đất rộng lớn, Chu Yểm ta cuối cùng đã được ra ngoài du ngoạn sông núi rồi.

Vạn Minh Sinh từ chối lời mời ở lại tham gia tiệc tối của Tả Tiểu Đa, hóa thành một tia sáng trắng rồi biến mất trước mặt mọi người, chỉ để lại một tiếng thở dài.

“Nếu không làm được gì, ngươi có thể đến khu rừng Thiên Linh của ta để lánh nạn, kéo dài một chút cơ hội sống, một chút giọt máu của nhân tộc.”

Giọng nói biến mất, bóng người cũng theo đó mà biến mất theo.

...

Đêm đó, nhóm người Diệp Trường Thanh Văn Hành Thiên mặc trang phục chỉnh tề, vài vị phó hiệu trường và chủ nhiệm cũng đều đến.

Mỗi người đều có một tấm bằng tốt nghiệp, mỗi người đều có huy hiệu học viên danh dự của Cao Võ Tiềm Long.

Bữa tiệc này không kéo dài bao lâu, nhóm người Diệp Trường Thanh, Văn Hành Thiên, Hạng Cuồng Nhân tất nhiên tâm trạng đều đang kích động, nhưng lại lo lắng rằng uống nhiều rượt quá lại thành ra thất thố, nhưng sau khi cạn sạch vài ly liền cố gắng khống chế tâm trạng rồi rời đi.

“Các con à...”

Văn Hành Thiên chỉ nói được ba chữ, cổ họng đã như bị chặn lại, nói không ra tiếng, thậm chí giọng nói cũng run lên.

Diệp Trường Thanh vội vàng tiếp lời: “Nhất định sẽ trở thành niềm tự hào vĩnh viễn của Cao Võ Tiềm Long.”

“Chúng ta đều rất mong chờ ngày đó!”

“Đi đây đi đây!”

Mãi cho đến khi rời khỏi biệt thự đã lâu, lần nữa gặp nhau ở cổng trường, Văn Hành Thiên vẫn luôn cố giữ cho cơ thể căng thẳng, hàm răng nghiến lại mới có thể thả lỏng, theo đà hất tóc mà vung vẫy đầu làm cho nước mắt bay ra khỏi hốc mắt, thờ dài một hơi thật sâu.

“Mấy đứa à, nhất định phải bảo trọng đấy...”

Ông ấy âm thầm nói.

Thập Vạn Đồ.

Một người đàn ông nghiêm khắc cương nghị như vậy, vào thời khắc chia tay cũng khó tránh khỏi mang theo cảm giác luyến lưu không rời.

Bình Luận (0)
Comment