Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2370 - Chương 2368: Uống Rượu Trước! Nhất Định Phải Uống Rượu Trước!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2368: Uống rượu trước! Nhất định phải uống rượu trước!

Bởi vì ông biết học trò của mình lần này ra chiến trường, từ đây sẽ phải trải qua những ngày gió lửa, trên chiến trường nơi chỉ toàn là máu thịt kia dù là sống hay chết... không có bất cứ ai đảm bảo được rằng bản thân nhất định có thể sống sót và an toàn quay trở về!

Dù sao thì trong những năm qua đã dạy ra biết bao nhiêu học sinh, tiễn biệt biết bao nhiêu học sinh tốt nghiệp rồi.

Hầu hết những người trong số này cuối cùng đều biến thành một bức ảnh, chỉ có thể lưu giữ lại trong cuốn album của Văn Hành Thiên, rất khó nhìn thấy.

Mỗi một người đều là một phần cuộc đời Văn Hành Thiên, chỉ cần nghĩ đến điều đó, trái tim đã quặn thắt lại đau đớn!

Bây giờ, lớp học sinh mà ông đang tiễn chính là lớp học sinh mà ông tự hào nhất, yêu thích nhất, cũng chính là niềm tự hào nhất và tràn đầy hy vọng nhất...

Lúc này, ngươi bảo trong lòng Văn Hành Thiên là một cảm giác thế nào.

...

“Thầy Văn hình như khóc mất rồi...”

Vẻ mặt Vũ Yên Nhi lộ ra vẻ ảm đạm.

Lý Thành Long sắc mặt cũng nặng nề: “Chúng ta tuyệt đối sẽ không làm thầy thất vọng, mọi người... đều phải thật tốt nhé.”

“Đều ngây ngốc ra đó làm gì, mau nhanh chóng đi luyện công thôi! Khoảng thời gian tới đây, mọi người cho dù không thể đột phá Hỗn Nguyên cũng phải thăng cấp lên đỉnh Hợp Đạo!” Hai mắt Tả Tiểu Đa cũng có chút đỏ lên, nhưng vẫn rất lý trí mà kìm nén lại.

Bây giờ nguy cơ đang đến gần, không phải là lúc yêu đương nam nữ, cần phải nghiêm túc đối phó mới phải!

“Được!”

Mọi người nối đuôi nhau vào Diệt Không Tháp.

Cuối cùng chỉ có Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ở lại, Ta Tiểu Đa nháy mắt, Tả Tiểu Niệm không hiểu ý hắn: “Làm gì đấy?”

Tả Tiểu Đa không trả lời, Tả Tiểu Đa đi theo hắn lên lầu, đi theo vào phòng đọc sách của Tả Tiểu Đa, có hơi tò mò hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Niệm Niệm mèo...”

Giọng nói Tả Tiểu Đa nặng nề: “Vừa rồi ta có gọi điện thoại cho mẹ, mẹ có nói là...”

Tả Tiểu Niệm tò mò hỏi: “Mẹ nói gì rồi?”

“Khụ, mẹ nói là...” Tả Tiểu Đa cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh lùng của mình, vẻ rất dè dặt nói: “... Có thể động phòng rồi.”

“Á!”

Lời này vừa nói ra, Tả Tiểu Niệm đột nhiên không kịp chuẩn bị, trong lúc còn sững sờ, gương mặt đã đỏ bừng lên, tay chân lóng nga lóng ngóng, đứng dậy định bỏ chạy nhưng đã bị Tả Tiểu Đa sớm có đề phòng ôm chặt lấy.

“Ngươi buông ta ra!”

“Ta không buông, nàng là vợ của ta, sao ta lại phải buông? !”

“Ngươi...”

Tả Tiểu Đa ghé vào tai nàng nói: “Mẹ chúng ta còn chưa nói xong đâu, những lời phía sau của mẹ là, thời kỳ loạn lạc đang đến, mà ta và nàng một băng một lửa vừa thích hợp chính là đối tượng song tu trời đất tác hợp... hơn nữa, phương pháp này là cách tốt nhất để đưa chúng ta đến mức tiến bộ cao nhất...”

“Không tin đâu! Mẹ vẫn luôn nhấn mạnh với ta là phải giữ gìn trinh tiết!”

“Ta nói thật mà, sông có khúc người có lúc, từ xưa đến nay việc giữ gìn trinh tiết cũng là để giành cho thời điểm thích hợp nhất. Ta đây cũng là một tấm thân xử nam mà, còn không phải muốn giữ lại cho nàng đến tận bây giờ đây sao!”

“Ta phải gọi cho mẹ, ta không tin được lời ngươi nói!”

“Vậy nàng cứ gọi đi, gọi rồi chẳng phải sẽ biết thật giả thế nào sao?”

Tả Tiểu Niệm gương mặt đỏ bừng cầm lấy điện thoại, nín nhịn mất một lúc lâu mới gọi điện cho Ngô Vũ Đình, chỉ gọi một tiếng 'mẹ' xong lại ngại ngùng không nói tiếp được nữa.

Ngô Vũ Đình vừa nghe đã biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không chút do dự mà nói thẳng ra: “Lời đó đúng thực là ý của mẹ.”

“Mẹ, chúng con vẫn chưa kết hôn mà...”

“Đầu óc con bé con sao lại thay đổi rồi vậy, đến cập bậc tu vi này của các con lại còn cần tới nghi thức đó hay sao? !”

“Nhưng vẫn cứ cần mà ạ!”

“...”

“Thì vẫn kịp mà, không cản trở các con... động phòng đâu, hơn nữa đây là tu luyện, không phải là loại chuyện đó...”

Ngô Vũ Đình cũng không tiện nói huỵch toẹt ra, nhưng vẫn kiên quyết nói tiếp: “Đây là tu luyện, là để thúc tiến quá trình tu luyện!”

Tả Tiểu Niệm cả người nóng ran: “Nhưng mà...”

“Hiện tại đại chiến còn đang đến gần, cho dù các con nâng cao được một chút tu vi thôi cũng có thể có công dụng lớn, huống chi là tiến bộ một bước lớn như vậy?”

“Chỉ cần hai con băng hòa với lửa, âm dương kết hợp, trời đất dung hòa, càn khôn giao thoa... tự nhiên sẽ khiến thực lực của hai đứa thăng tiến hơn hẳn một cấp bậc!”

“Đây là do chính công pháp và tư chất của chính bản thân các con quyết định lấy,

Có thể nói, đây là khoảnh khắc ngàn vàng trời ban, không phải là mấy chuyện đó đâu!”

“Cho nên...”

Ngô Vũ Đình còn chưa nói xong, Tả Tiểu Niệm đã cắn môi ngượng ngùng nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con hiểu rồi.”

“...”

Ngô Vũ Đình nhất thời không nói nên lời.

Trong lòng con bé này rõ ràng là rất vui mừng, nhưng lại cứ phải gọi điện thoại để thể hiện, cố gắng hết sức chứng minh 'Đây không phải là ý của ta, chính là mẹ nhất quyết bắt chúng ta ăn cơm trước kẻng...”

Nếu không phải là con gái bà, nếu không biết rõ tính cách của Tả Tiểu Niệm, Ngô Vũ Đình nhất định sẽ kéo qua một bên rồi đánh cho một trận!

Con muốn giữ thể diện, nhưng con lại bán đứng mẹ mày, thật là một đứa con gái bất hiếu.”

“Mười ngày sau, tại Nhật Nguyệt Quan, sẽ tổ chức một đám cưới cho các con!”

Ngô Vũ Đình trầm giọng nói.

“Vâng ạ, làm phiền mẹ quá rồi.”

“Hai đứa không phải lo gì cả, cứ tập trung song... luyện công đi. Tất cả mấy chuyện địa điểm khách khứa gì gì đó cứ để cha mẹ sắp xếp.”

“... Cảm ơn mẹ.”

“Mẹ có cần phải cảm ơn con không đây? Cảm ơn vì cuối cùng con đã trở thành con dâu của mẹ?”

“Mẹ... mẹ lại trêu con.”

Cúp điện thoại, khuôn mặt của Tả Tiểu Niệm đỏ bừng, đôi mắt len lén liếc qua Tả Tiểu Đa, cơ hồ như có thể giọt ra nước.

Thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Ta... ta thấy hơi sợ, ta vẫn chưa sẵn sàng, cũng chưa có kinh nghiệm gì cả!”

Tả Tiểu Đa cười rạng rỡ, khuôn mặt bừng bừng xuân sắc, nhướng mày chuyển động lên xuống, vô sỉ nói: “Có kinh nghiệm thì hỏng mất, ta cũng làm gì có kinh nghiệm, cũng phải sờ lấy đá mà mò sang sông đấy thôi... aida, vừa hay hai chúng ta có thể cùng nhau chuẩn bị, cùng nhau nếm trải, dần dần rồi sẽ có kinh nghiệm thôi...

“Hừ...”

“Niệm Niệm mèo, nàng nói xem... chúng ta ở ngay đây, hay là vào trong Diệt Không Tháp?”

Bình Luận (0)
Comment