Tả Tiểu Đa lúc này đã gấp đến độ không thể chờ đợi được, làm nóng người, háo hức muốn thử.
“Hay là vào tháp đi... Cẩu Đát, ta nói ngươi biết, đây chỉ là vì tu luyện...”
“Phải phải phải, được được được, nàng nói gì cũng đúng hết, tất nhiên chúng ta là để tu luyện, để tiến bộ hơn, tình thế cấp bách không phải tội của chiến tranh...” Lời nói của Tả Tiểu Đa dần dần không biết trời cao đất dày, bắt đầu nói hươu nói vượn...
Bên ngoài, Tả Tiểu Niệm vẫn luôn cảm thấy có chỗ này chỗ kia không an toàn...
Điều khủng khiếp nhất là nàng bây giờ thực sự đang rất căng thẳng, chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, thậm chí đến đi đường thôi cũng không biết phải cất bước ra làm sao...
Cả người giống như một tên tù nhân sắp bị đưa ra pháp trường...
Gần như theo bản năng mà kéo ống tay áo của Tả Tiểu Đa, như một cô bé bất lực, cô cố nài nỉ: “Đa Đa... ngươi có thể đợi được không...”
“Đi nào, chúng ta đi vào.”
Tả Tiểu Đa siết chặt tay Tả Tiểu Niệm, không hề buông ra, vẻ mặt vẫn là nét cười nham hiểm của một đại sắc lang cùng một sự gấp gáp không chờ đợi nổi, dùng sức kéo.
Tả Tiểu Niệm hai chân đóng đinh trên mặt đất, cơ thể ngồi xuống cố dùng sức giật lại, lại bị Tả Tiểu Đa kéo trượt trên mặt đất: “Đợi đã... đợi đã... ta... ta sợ...”
“Không phải sợ, hehehe...”
“... giọng cười của ngươi thật đáng sợ...”
“Có gì đáng sợ chứ, hehehe...”
“Ngươi vui cái gì hả?”
“Ta đã chờ đợi ngày này, ta đã đợi rất nhiều năm, và cuối cùng đã đợi được rồi, hehehe...”
“... “
Tả Tiểu Đa dùng một tay siết chặt hai tay Tả Tiểu Niệm và bước về phía trước một cách mạnh mẽ, cơ thể Tả Tiểu Niệm liên tục ngửa về sau, nhưng hai tay bị bắt lấy, mông nàng cố gắng hạ xuống, hai chân cứng ngắc không cử động, cứ vậy bị kéo lê trên mặt đất đi vào Diệt Không Tháp.
Lý Thành Long và những người khác đang luyện công ở một nơi rất xa.
Do khoảng cách giữa hai bên rất lớn nên hầu hết các chàng trai đều có thói quen lấy núi làm ranh giới, nơi hàng nghìn dặm này chính là sân luyện công của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, những người khác cũng sẽ không nhàm chán đi kiếm chuyện, tự bôi xấu mình.
Đến đây chính là bị hành hạ, đến làm gì?
Nhưng ở đằng kia, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm lại thường xuyên qua đó kiếm chuyện rắc rối...
Vì vậy, chỗ này của hai người yên tĩnh một cách dị thường.
Hai người dọn vào đây một sảnh nhỏ độc lập riêng biệt, ngày tháng trôi qua rất nhẹ nhàng.
Trước đây, Tả Tiểu Niệm vui nhất là ngồi trong sân nhỏ này dọn dẹp chỗ này chỗ nọ, rảnh rỗi thì luyện công, chăm sóc đôi chút hoa cỏ, tỉa cành bằng những chiếc kéo nhỏ tinh xảo... Cuộc sống có thể miêu tả là vô cùng dễ chịu, tràn đầy sức sống.
Vào mỗi lúc này, trên miệng Tả Tiểu Niệm sẽ luôn nở một nụ cười dịu dàng mà nhã nhặn, chỉ cảm thấy thoải mái, dễ chịu và hạnh phúc.
Nhưng lần này, khi bước vào, nhìn khoảng sân nhỏ này, nơi nàng ghim chặt những hy vọng về tương lai, nơi nàng khao khát hạnh phúc giờ phút này lại đầy lo sợ.
Không trốn ngay chỉ sợ không kịp!
Khi bị Tả Tiểu Đa kéo từ ngoài cửa vào, hai bàn chân nhỏ bé kéo lê thành hai vệt trên mặt đất...
Trong miệng vẫn là những tiếng van xin không dứt: “Đừng mà... đừng mà...”
Nhìn dáng vẻ này, làm gì giống một vị đại tu sĩ đạt đến cảnh giới Hợp Đạo, hoàn toàn như diễn cảnh tượng một cô bé rơi vào hang ổ của sói rất tinh tế sâu sắc.
Kẻ bắt nạt do Tả Tiểu Đa thủ vai thậm chí còn sống động và chân thực hơn.
Đặc biệt là tiếng cười “hehehe” phát ra từ nội tâm hắn, lại càng khiến nhân vật phản diện này thêm sức tấn công!
Một màn thế này, không ngoa khi trao một cặp giải Nam diễn viên chính và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cho họ.
Khi đã vào đến phòng, khuôn mặt xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm càng xanh hơn.
Nhìn thấy Tả Tiểu Đa nhanh tay nhanh chân thiết lập kết giới cách âm, cả thân thể mềm mại đều run lên, một bộ dạng kiêu ngạo khi nhìn vào tu vi của tất cả các tu giả ở cảnh giới Hợp Đạo, dường như đã nhỏ giọt biến mất!
Nàng tuyệt vọng tự nhủ trong lòng: “Là người mình đã xác định từ lâu rồi, chuyện hôm nay sớm muộn cũng sẽ xảy ra thôi, chẳng phải trước đây đã từng bị hắn chiếm hết cả tiện nghi rồi sao, chẳng qua là thiếu một bước phòng ngự cuối cùng này mà thôi... chuyện nên đến rốt cùng cũng phải đến, trước đây ta không sợ thì hôm nay sợ cái gì? Chẳng phải vẫn chỉ là người đó hay sao...”
Nhưng dù nàng đã hàng nghìn lần cố gắng tự an ủi mình, thì trong lòng vẫn không khỏi căng thẳng, lo sợ giây phút đó sẽ đến.
Tả Tiểu Đa nhìn sang, tình huống của Niệm Niệm mèo hình như quá không ổn, nếu cứ như vậy mà tiếp tục, hẳn là sẽ để lại bóng ma tâm lý nhỉ?
Ngay lập tức, hắn trợn tròn mắt, sâu xa nói: “Niệm Niệm mèo, nàng có còn nhớ rượu mà cha mẹ đã tặng khi xưa không, chính là rượu mà chúng ta đã thắng ấy?”
Tả Tiểu Niệm lúc này đến tư duy cũng đông cứng lại, vô ý quay đầu lại: “Hả?”
Tả Tiểu Đa nói: “Chính là thứ rượu mà chưa đạt đến Phi Thiên thì không được uống ấy? Nàng có ấn tượng gì không, có nhớ ra gì không?”
Con mắt như dại ra của Tả Tiểu Niệm đã khôi phục lại một chút linh hoạt, đầu óc nhanh chóng vận động, bắt đầu suy nghĩ rồi nói: “Nhớ ra rồi, chính là...”
Vừa nghĩ tới đây, có vẻ như nàng đã nghĩ ra một cách để kéo dài thời gian, uống rượu, kéo chuyện này qua một bên, như thể có được một cuộc sống mới mà khiển trách: “Cẩu Đát, bây giờ chúng ta đều đã là Hợp Đạo rồi... vậy mà ngươi còn giấu rượu đó đi! Mau lấy ra uống đi!”
Tả Tiểu Đa có chút bối rối: “Uống luôn à?”
Lời trong lòng ta còn chưa nói, nàng đã đề nghị bảo uống rượu trước, đây là cách triển khai thần thánh gì vậy?
“Ngươi còn chần chừ gì nữa?” Tả Tiểu Niệm nói trong một hơi: “Đêm nay ta sẽ uống rượu chung với ngươi, rồi sau đó hãy ấy ấy, sao nào?”
“Uống rượu với ta, rồi sau đó ấy ấy... hehehe...” Tả Tiểu Đa bật cười vài tiếng, sau đó lập tức thu lại, nghiêm túc nói: “Chúng ta cứ động phòng trước đã, rồi sau đó hẵng uống rượu.”
Tả Tiểu Niệm lập tức trở nên căng thẳng: “Không không, vẫn nên uống trước đi.”
“Uống rượu trước?”
“Đúng thế cứ uống rượu trước!”
“Thật sự uống rượu trước sao?”
“Thật sự uống rượu trước!”
“Vậy...”