“Không có gì khác cả, loại rượu Phi Thiên có thể uống để nâng cao tu vi, vậy mà ngươi lại quên mất, đúng là đáng ghét!”
Tả Tiểu Niệm cố gắng bày ra một dáng vẻ vô cùng tức giận, hung dữ nói: “Mau lấy rượu ra ngay đi! Ngươi còn đợi cái gì nữa! Nói nhăng nói cuội gì vậy chứ!”
“Chỉ là vì chưa bao giờ thấy nàng không chịu trách nhiệm như vậy.”
Tả Tiểu Đa giả bộ, chần chà chần chừ, Tả Tiểu Niệm lại không ngừng thúc giục, đôi mi thanh tú dựng ngược lên, bày ra một tư thế hung dữ: “Ngươi nhanh lên đi! Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!”
Nàng vừa nói vừa trừng mắt lên, giẫm giẫm chân, một dáng vẻ rất giận dữ, hiển nhiên là đang nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng này, không thể buông ra.
Tả Tiểu Đa chỉ đành lật tung tìm kiếm trong nhẫn không gian: “Ở đâu ấy nhỉ... đồ đạc nhiều quá, không tìm thấy ngay được, hay là cứ động phòng trước...”
“Nhất định phải uống rượu trước, nếu không ngươi đừng mơ ấy ấy nữa!” Tả Tiểu Niệm nói lớn.
“Được rồi được rồi... aida tìm thấy rồi...” Tả Tiểu Đa lập tức lôi ra hai hũ.
Động tác gãy gọn dứt khoát.
“Ngươi mau tìm đi...” Tả Tiểu Niệm hờn giỗi thúc giục còn chưa kịp nói thì đã thấy Tả Tiểu Đa lấy rượu ra đặt trên bàn.
Thấy rượu ngon đặt trước mặt, Tả Tiểu Niệm sững người tại chỗ, mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn rượu rồi nhìn Tả Tiểu Đa, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Không phải ngươi đã nói... rất khó để tìm ra sao?
Sao chỉ mới hai ba giây trôi qua đã lấy được rượu rồi bày lên bàn thế này?
Chỉ thấy Tả Tiểu Đa thở dài: “Lúc này thì uống rượu cái gì... thật đúng là...”
Tả Tiểu Niệm lập tức yên tâm hẳn, trợn mắt nói: “Trong lòng ngươi toàn mấy thứ đen tối thôi, ta chẳng muốn để ý đến ngươi... mau đến uống rượu thôi.”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa rối rắm: “Chỉ uống rượu vậy thôi sao, ở đây cũng không có đồ nhắm...”
Tả Tiểu Niệm suýt nữa tức giận, ngươi bình thường cất giữ nhiều rượu ngon thịt ngọt trong nhẫn không gian lắm mà, tùy ý cũng có thể bày ra một bữa tiệc rượu mười mấy bàn đồ ăn còn được, hôm nay lại không có đồ ăn?
Rõ ràng là đang trốn tránh, rõ ràng là muốn làm chuyện ấy!
Hôm nay có thế nào ta cũng sẽ không để cho ngươi thực hiện được đâu.
Tả Tiểu Niệm khịt mũi, nói: “Ngươi không có, ta có.”
Nói xong liền lấy ra hàng đống món ăn từ chiếc nhẫn không gian của mình, ngay lập tức mười bảy mười tám món ăn khác nhau được đặt trên bàn, với một nụ cười đắc thắng trên khuôn mặt, nàng hỏi một cách trịch thượng: “Bây giờ thì sao? Có món ăn chưa?”
Tả Tiểu Đa gật đầu khom lưng, khiêm tốn nói: “Có rồi có rồi, nhiều nữa là!”
“Vậy thì còn chờ gì nữa?”
Tả Tiểu Niệm lạnh lùng như cây mai lạnh lẽo đứng một mình trong gió nói.
“Haizz...”
Tả Tiểu Đa than ngắn thở dài, tựa hồ cảm thấy không thể giải thích được, nhưng trong lòng lại là: “Lần này ổn rồi! Hahahaha hehehehe...”
Hơn nữa mọi chuyện xong xuôi rồi còn có thể bày ra một gương mặt vô tội: “Ta đâu biết đâu... rõ ràng là nàng bắt buộc phải uống rượu mới được mà? Sao ta biết được loại rượu này sẽ thành ra như vậy chứ... ta là loại người đó sao?”
Bla bla....
Vân vân vân vân...
Trên bàn đặt hai cái cốc trong suốt, mùi thơm của món ăn tỏa ra, đồ ăn đậm vị, giống như còn ẩn chứa linh khí, cho dù người thường ở cõi đan nguyên chỉ ăn một miếng cũng sẽ không cáng đáng nổi.
Tả Tiểu Đa cẩn thận mở ra, chỉ sợ lãng phí dù chỉ nửa chút.
Tả Tiểu Niệm nhìn những món ăn trên bàn, cũng không biết là làm sao, dường như cảm thấy cảm xúc có hơi lệch, thở dài: “Đa Đa, bây giờ ta mới thực sự cảm thấy, đã khác xa so với trước đây rồi... những món ăn thế này, lúc chúng ta ở thành Phượng Hoàng, trước mắt có đủ loại, ta thật sự không dám nghĩ tới...”
“Ngay cả từng miếng thịt vụn đều là thịt thú vương... Thật xa hoa lãng phí biết bao.”
“Chỉ với một bàn món ăn này, nếu mang đi bán, nói không chừng còn trở thành người giàu nhất thành Phượng Hoàng theo nghĩa thế tục, nhưng trong nháy mắt...”
Ánh mắt Tả Tiểu Niệm nhìn về nơi xa xăm, còn có một nỗi thương cảm nhàn nhạt.
Tả Tiểu Đa biết nàng chỉ e là đang nghĩ đến Mộng Trầm Ngư…
Vừa mở lute từng chút một, hắn vừa nói: “Kỳ thực có rất nhiều chuyện chính là như vậy đấy, dù là trong giới tu luyện hay giới phàm trần, luôn sẽ có những chuyện cao không thể với tới...”
“Tỷ như, một chiếc đồng hồ do giới cao cấp trong giới phàm trần chơi, có lẽ cũng là thứ mà những người ở dưới đáy dù có chăm chỉ làm việc cả ba đời cũng không mua nổi, mà cho dù mua nổi cũng chắc chắn là không nỡ mua, mà nếu mua thật rồi thì có thể dùng vào việc gì? Nhưng một miếng thịt ở thế giới tu luyện cũng chính là cái mà người phàm trần gọi là cao cấp kia, khốn cùng cả ba kiếp cũng không mua được, ngay cả có mua nổi thì họ chỉ biết nhìn miếng thịt thối rữa đi mà không dám ăn vào, trong mỗi cái đều có lý của nó, dường như cũng đều như nhau.”
“Cho dù ai ai cũng kêu gọi bình đẳng, nhưng trong xã hội này, trong thế giới loài người này, tự ắt sẽ có cao tầng tồn tại. Dù là rõ ràng hay ngầm hiểu, tuy rằng giai cấp này cùng với sự thay đổi của thời gian cũng sẽ thay đổi theo từng đợt, nhưng trong một khoảng thời gian nhất định nào đó, nó vẫn tương đối ổn định chứ không thể lay chuyển.”
“Có một số thứ, khi ta sinh ta nó không có ở đó thì cả cuộc đời này cũng sẽ không có, có một số thứ rõ ràng có tồn tại, nhưng đời đời kiếp kiếp đều đang nói rằng đây là một truyền thuyết và nó không có thật...”
“Toàn bộ đại lục Tinh Hồn đều đang ủng hộ chế độ một vợ một chồng, nhưng quy tắc này rơi vào thế giới tu luyện và cấp cao của giới phàm trần, lại hoàn toàn không mang dáng vẻ như vậy, họ giáo dục mọi người trở thành một người tuân theo và ủng hộ các quy tắc, mà những người lập ra các quy tắc và những giai cấp có quyền lợi lại luôn làm những việc như những kẻ chà đạp các quy tắc.”
Tả Tiểu Đa hiếm khi nghiêm túc được một lần: “Nhưng với một mình ta mà nói thì, ta hi vọng vĩnh viễn sẽ không chà đạp các quy tắc.”
“Dùng năng lực của tiên nhân nuôi dưỡng trái tim của người phàm. Đây chính là đạo cuộc đời ta.”
Tả Tiểu Đa phát ngôn theo cả xúc.
Tả Tiểu Niệm ngây người nhìn hắn, cô chưa từng nhìn thấy một dáng vẻ như thế này của Tiểu Cẩu Đát, nhưng mà, nó là một hình mẫu rất đáng kính và quyến rũ... hơn nữa cũng tràn ngập... nó là một kiểu, đạo uẩn?
Đúng thế, chính là đạo uẩn.