“Khụ khụ khụ...”
Tả Trường Lộ ho khan một tiếng: “Du huynh...”
Ngay sau đó bắt đầu truyền âm, nói: “Du huynh, Chu huynh vừa rồi, tên thật là Chu Yểm!”
Du Tinh Thần lấp bắp kinh hãi: “Chu Yểm? Là tên tai ách chi thú đó sao? ?”
Tả Trường Lộ bình tĩnh gật đầu, tiếp tục truyền âm: “Từ lúc tên kia lại xuất hiện trên cõi trần đến nay, ngoại trừ ở bên cạnh Tiểu Đa, tổng cộng đã đi qua hai địa giới, một trong số đó là đi qua bên Vương gia dạo một vòng, sau đó Vương gia đã bị thiên kiếp diệt tộc... Một địa giới khác là rừng Ma Linh, hôm nay hắn vừa mới đi đến đây, ta kêu hắn đi đến Ma tộc dò hỏi một ít tin tức... Kết quả vừa mới đi không bao lâu, toàn bộ Ma tộc trong rừng Ma Linh đều bị Vu Minh tiêu diệt, mười hai vị Đại Vu dắt tay nhau ra chiêu, cộng thêm rất nhiều người có chiến lực Thiên Vương bên phía Vu Minh, đại quân tinh nhuệ của Vu tộc, có chiến lực mạnh nhất Vu tộc, chỉ trong một ngày sinh linh trong rừng Ma Linh đã biến mất...”
“Hít!”
Du Tinh Thần hít một hơi, mồ hôi lạnh trên đầu cũng toát ra một lớp, sắc mặt trắng bệch: “Lợi hại như vậy? Tai ách chi thú báo đạo như vậy sao!”
“Đã có quá nhiều chứng cứ rõ ràng ở phía trước, ngươi dám nếm thử sao? Thà rằng tin là thật cũng không thể tin là không có... Như vậy, bên kia chết chứ chúng ta không chết...”
“Đúng vậy, ngươi suy xét rất đúng! Sát tinh như thế này nên qua bên kia hỗ trợ thì tốt hơn, phía chúng ta không chứa được... Ngươi làm rất đúng, làm quá đúng...”
“Lại nói tiếp cũng rất vi diệu...”
Chu Yểm là tai ách chi thú trong thần thoại, sao mà ngờ được có một ngày lại xuất hiện ở trước mắt chứ?
Ở Vương gia ăn một bữa cơm, Vương gia diệt tộc.
Đi rừng Ma Linh dò hỏi tin tức, Ma tộc trực tiếp biến mất hết...
Điều này ai lại không sợ hãi cho được? Không sợ hãi cho được chứ?
Nếu điều này phát ra nấm mốc ở Nhật Nguyệt Quan...
Càng nghĩ càng thấy ớn.
Chu Yểm, vừa gặp thì chắc chắn là binh lực hùng mạnh!
Cái gì gọi là binh lực hùng mạnh?
Ma tộc ở rừng Ma Linh, đã hoàn toàn chứng minh cái gì gọi là binh lực hùng mạnh!
Ai dám để người này ở bên cạnh chứ!
“Nếu nói như vậy, lúc này Ma tộc trở về, hẳn là bên Đạo Minh đi đến đây.” Du Tinh Thần nói rất chắc nịch.
Câu này khiến mọi người đều mờ mịt khó hiểu.
Mấy người Du Đông Thiên, Vân Trung Hổ và Cầm Sát Kiếm Quân Đao Ma đều không hiểu: “Lời này dựa vào đâu mà nói được? Sao Đế Quân lại chắc nịch như vậy? Chẳng lẽ là có nguồn tình báo đặc biệt nào?”
Du Tinh Thiên âm trầm nói: “Vừa rồi đột nhiên trong lòng ta có cảm giác, rõ ràng cảm giác được, lần này đại lục Ma tộc sẽ trở về từ Đạo Minh bên kia, chắc chắn không sai.”
Mọi người lập tức thán phục.
Thì ra bây giờ Đế Quân đã cao thâm đến như vậy... Chúng ta thật sự không cảm thấy gì hết...
...
Tả Tiểu Đa dùng tốc độ nhanh nhất lượn một vòng, sau đó lập tức trở về Diệt Không Tháp bằng tốc độ cao, còn Tả Tiểu Niệm đã nghỉ ngơi ở Diệt Không Tháp một ngày, sắp bước qua ngày thứ hai rồi!
Cơ bản thân thể đã hồi phục.
Nhưng nhìn thấy Tả Tiểu Đa trở về, nàng vẫn đỏ bừng mặt, vèo vèo bước vào phòng ngủ, phịch một tiếng đóng cửa khóa trái!
Sau đó dựa vào cửa, trong lòng còn nhảy lên mãnh liệt.
Chỉ cần vừa nhớ tới tối hôm đó, sẽ cảm thấy xấu hổ không biết làm thế nào mới được.
Tiểu Cẩu Đát thật là... Hừ... không biết săn sóc ta chút nào...
Nàng đang ngây ngốc, lại cảm giác có người nhanh chóng ôm eo mình, không khỏi kêu sợ hãi một tiếng, nói: “Ngươi... Ngươi vào bằng cách nào?”
Tả Tiểu Đa bĩu môi.
Thầm nghĩ, đây chính là Diệt Không Tháp của ta, là bảo vật ta trói lại bằng thần hồn, ở bên trong này, ta chính là thần, muốn xuất hiện ở đâu là xuất hiện ở đó, chỉ là xuyên cửa vào nhà mà thôi, có cái gì đáng nói...
Nhưng ngoài miệng tất nhiên không nói ra, nói: “Ta nhớ ngươi, cho nên đã lập tức vào được, tâm thành sẽ linh, nhất niệm như ý...”
Cả người Tả Tiểu Niệm nhũn ra, nói: “Ngươi buông ra ta.”
“Được được...” Tả Tiểu Đa ôm eo nhỏ, ngửi mùi hương trên làn tóc đẹp, không nhịn được cảm thấy thỏa mãn, nói: “Niệm Niệm mèo, tối nay ta làm một chút thức ăn, hai ta uống mấy chén rượu được không?”
“Uống mấy chén rượu? Uống rượu...”
Trong phút chốc Tả Tiểu Niệm vô cùng xấu hổ.
“Ngươi cút...”
“Ngươi kêu thật êm tai...” Tả Tiểu Đa cười ha ha, khuôn mặt nhộn nhạo không nói nên lời.
Tả Tiểu niệm giương nanh múa vuốt xoay người, muốn tấn công, nhưng vừa giương vuốt đã bị bắt lại, không khỏi thét chói tai một tiếng.
Vào lúc ban đêm, sau khi Tả Tiểu Đa lì lợm la liếm, dùng tình khiến nàng cảm động lại dùng lý trí để thuyết phục nàng, cộng thêm chiêu đau khổ cầu xin...
Cuối cùng từng người trong hai người lại lần nữa uống hai chén rượu thủy hỏa bất dung...
Xét thấy Tả Tiểu Niệm đã hồi phục, Tả Tiểu Đa cũng không khống chế bản thân nữa, cúi đầu và ngẩng đầu có trình tự, tiến lui có nhịp...
“Ngươi không hiểu sao, vợ chồng khắp thiên hạ đều giống như vậy, sao ta có thể lừa ngươi chuyện này chứ? Không tin ngươi lên mạng tra một chút... Có phải đều nói như vậy hay không...”
“Hơn nữa, cũng không ai khác biết được chuyện này...”
“Thật là phiền phức, ta tra cho ngươi... Ngươi xem ngươi xem... Trên sách viết, đúng hay không?”
“Đây là thứ chỉ có trong hoàng cung ở thời cổ đại... Sao ta có thể lừa ngươi được? Ngươi thông minh như vậy ta cũng không lừa được...”
“Thật ra những điều đó đều có thể giải thích được, nhưng chuyện vừa rồi, còn rất ngại ngùng, không thể thả ra được, thật ra đây là chuyện rất bình thường giữa một cặp vợ chồng...”
“Nhưng mọi thứ đều có bắt đầu, cái này có gì đâu?”
“Không sao không sao, ta có thể hiểu, cũng có thể chờ, ngươi xem chúng ta sẽ bắt đầu từ phương thức đơn giản nhất, cái này đi...”
“Nếu ta gạt ngươi, vậy phạt ta không được lên giường, vậy là được rồi phải không? Ngươi xem ta đã thề độc như vậy, chắc chắn là không lừa ngươi...”
“Ừ, vậy ngươi...”
Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau...
Tả Tiểu Niệm lại tiếp tục không dậy được...
Bên ngoài truyền đến âm thanh vui vẻ của đám người Lý Thành Long.
“Tả lão đại, ngươi có ở đây không? Tả lão đại! Có chuyện tốt, là chuyện rất tốt!”