Tả Trường Lộ ho khan một tiếng, nói: “Chu huynh...”
“Ta đây, ngươi có thể đừng xưng hô như vậy không...”
“Ừm, Tiểu Chu.” Tả Trường Lộ vẫn rất nghe lời ở phương diện này.
“Ta đây.”
“Là có chuyện như vậy, phòng ngự bên phía chúng ta, trên cơ bản đã rất tốt... Bây giờ ngươi ở đây thật sự có hơi lãng phí chiến lực cao cấp, ngươi là một người nhạy bén đã đã trải qua vô số trận chiến lớn thời cổ đại...”
Tả Trường Lộ trầm ngâm nói: “Hiện tại phòng ngự bên Đạo Minh tương đối nguy cấp và căng thẳng.”
Chu Yểm chớp đôi mắt, tại sao hắn lại cảm giác không đúng lắm nhỉ.
Ảo giác, đây nhất định là ảo giác!
“Ngươi có thể qua bên đó giúp đỡ bọn họ không, ta suy nghĩ nếu có thêm ngươi ở đó, dù như thế nào cũng sẽ giúp bọn họ không tan rã quá nhanh, kéo đủ thời gian cho chúng ta... Ngươi nói có đúng không? Ta tin chắc rằng ngươi có bản lĩnh ngăn cơn sóng dữ, chỉ tính đến trải nghiệm của ngươi, cũng đã cao đến nỗi không ai với tới được!”
Tả Trường Lộ cực kỳ thành khẩn khích lệ bốn phía: “Nói thẳng ra, hiện tại người mà ta tin tưởng nhất là ngươi, chính là ngươi, đồng thời thực lực cao nhất, cũng là ngươi... Ngươi xem, có thể giúp đỡ chuyện này hay không?”
Ngay sau đó toàn thân của Chu Yểm đã lâng lâng hết lên, nói: “Chuyện này hoàn toàn ổn! Ngươi nói cho ta biết khi nào thì ta đi?”
“Trận chiến nguy cấp, tình hình chiến đấu cũng căng thẳng, tất nhiên là càng nhanh càng tốt. Nhưng sau khi ngươi đi, đừng bao giờ tiết lộ thân phận thật của mình, bên kia là người Đạo Minh, một đám... Khụ khụ, tật xấu ở phương diện này hơi nhiều, nếu ngươi để lộ thân phận, thì hơn phân nửa bọn họ sẽ ném nồi lên đầu ngươi...”
Tả Trường Lộ nhắc nhở vững như chú chó già.
“Ta đã hiểu rồi!”
Trong lòng Chu Yểm nhẹ nhõm, vẫn là vị Tả lão thái gia này thật sự có thể suy nghĩ cho ta...
Những lời này, thật sự chạm vào trong lòng của ta.
Thử nói xem nhiều năm như vậy ta đã gánh bao nhiêu cái nồi đen...
Nhưng bây giờ ta đã thật sự hiểu ra.
Tất cả đều là do ta để lộ thân phận, nếu ta không nói mình là Chu Yểm, thì còn ai có thể ném cái nồi đen lên đầu ta chứ?
Đúng không?
Vốn dĩ đó là do vận số của ta mà thôi, nhưng lại nhảy ra trách ta hết, coi vậy có được không?
Đây là thói đời củ chuối gì!
“Ta hiểu rồi, sau này ta nhất định sẽ chú ý.” Chu Yểm cảm động đến rơi nước mắt nói: “Nhiều năm như vậy... Tả lão thái gia là người duy nhất suy nghĩ cho ta, người ta nói dưới bầu trời này vẫn còn nhiều người tốt, cho đến hôm nay ta mới được gặp được ngươi, đây là duyên phận như thế nào...”
“Không cần khách sáo.” Tả Trường Lộ trầm ổn nói: “Ta sẽ giới thiệu ngươi qua đó, ta tin có ngươi nhanh chóng tiếp viện, nhất định sẽ khiến tình huống bên Đạo Minh sẽ có chuyển biến chưa từng có.”
“Được, chỉ có như vậy thôi!”
“Nhớ kỹ, mọi chuyện đều phải chú ý an toàn của mình, đừng để bản thân rơi vào hoàn cảnh quá nguy hiểm, mục đích ngươi đến đó chỉ là nhanh chóng tiếp viện, không phải là đi chịu chết.”
“Ta đã hiểu!”
Tả Trường Lộ lấy di động ra, khuôn mặt tươi cười.
“Lôi huynh, hiện tại bố trí phòng ngự thế nào rồi?”
“Hừm, cũng không lạc quan lắm.”
“Ha ha, ta biết bên phía các ngươi sẽ không lạc quan lắm mà, bên phía của ta có một người anh em, đẳng cấp tu vi là đẳng cấp cao nhất, cũng đạt tới đỉnh Hỗn Nguyên... Ngươi cũng biết bên ta mỗi người đều có một vị trí riêng, có thể gạt ra một anh em như vậy đến giúp đỡ các ngươi một chút đã là cục hạn của bên đây rồi. Thế nào, có đủ thành ý hay không?”
Lôi Đạo Nhân nghe được lời này có cảm giác như không thể tin vào lỗ tai của mình, đây thật sự là niềm vui từ trên trời giáng xuống!
Cao thủ đỉnh Hỗn Nguyên cảnh, lại đến đây hỗ trợ? !
Đây thật sự là quá tốt!
Chúng ta còn đang lo không đủ người để dùng nữa đó!
“Cảm ơn rất nhiều! Tả huynh, thật sự là rất đủ thành ý... Thật sự rất cảm ơn!” Lôi Đạo Nhân vui mừng khôn xiết, mở miệng cảm ơn.
“Tả huynh có tấm lòng rộng rãi, hiên ngang lẫm liệt, lấy đại cục làm trọng, lòng dạ vô tư... Thật sự là... Quá, quá khiến ta cảm động.”
Lôi Đạo Nhân gấp gáp hỏi: “Người anh em này họ gì? Khi nào đến đây?”
“Người anh em này của ta họ Chu, tên chỉ có một chữ Chiến, Chu Chiến!” Tả Trường Lộ nhìn Chu Yểm, ánh mắt chợt lóe.
Chu Yểm liên tục gật đầu.
Đúng vậy, ta tên là Chu Chiến! Từ nay về sau ta sẽ gọi là Chu Chiến!
Nếu ai còn dám gọi ta là Chu Yểm, ta sẽ liều mạng với hắn, cái tên Chu Yểm mang tai họa cho muôn thú kia, từ nay về sau cách xa ta ra!
“Lôi huynh ngươi xem khi nào hắn qua đó thì được?” Tả Trường Lộ hỏi.
“Tất nhiên là càng nhanh càng tốt rồi!”
Lôi Đạo Nhân nói: “Hôm nay là có thể đến đây luôn không? Tốt nhất là hôm nay đến đây luôn, về thời gian thì có thể thong thả một chút...”
“Được! Ta sẽ để hắn chạy tới trong buổi chiều, đến lúc đó để hắn cầm thư của ta, trực tiếp đi qua tìm ngươi!”
“Thật tốt quá, thật tốt quá!”
“Đúng rồi, ta phải nói cho Lôi huynh, anh em này của ta qua bên kia, đừng để cho hắn chịu thiệt, ta thật sự không đồng ý đâu đó.”
“Sao lại như vậy được... Chúng ta chắc chắn sẽ ở chung rất hòa thuận!”
“Ha ha ha, vậy không nói nhiều, chờ tám ngày sau lại uống rượu mừng, chúng ta gặp mặt lại nói rõ, ta nói trước, nếu Đạo Minh các ngươi mang lễ vật có cấp bậc quá thấp, ta sẽ không tiếp đãi, cũng đừng trách ta không cảnh báo trước, ha ha...” Tả Trường Lộ cười ha ha, đầy miệng vui đùa.
“Cái đó không thể thiếu, không thể thiếu được!” Trong lòng Lôi Đạo Nhân tràn đầy vui thích, tất nhiên là mở miệng đồng ý.
Có thể nghe ra, lúc này tâm tình của vị lãnh tụ bên Đạo Minh đang cực kỳ tốt.
Vì thế cùng ngày Chủ Yểm trở lại Nhật Nguyệt Quan, chưa kịp ngồi nóng mông thì đã xé rách không gian một lần nữa, gấp rút chạy về phía Đạo Minh để tiếp viện...
Còn Du Tinh Thần ở một bên lại không thể hiểu nỗi!
Cao thủ như vậy sao lại không giữ lại đại lục Tinh Hồn được...
Tả Trường Lộ ngươi lại đưa người qua bên Đạo Minh hỗ trợ? ?
Quan hệ giữa chúng ta và Đạo Minh lúc nào đã trở nên thân mật như vậy?
Thấy Chu Yểm đã đi xa, rốt cuộc Du Tinh Thần mới không vui mở miệng: “Chuyện gì vậy? Tại sao ta không phát hiện ra, sức mạnh của chúng ta đã dư thừa đến nỗi có thể chi viện Đạo Minh? Cao thủ như vậy nói phái đi là phái đi sao?”