Lúc mọi người đang tò mò ai đến ngồi, lại thấy Tả Trường Lộ cười hihi vẫy tay: “Người cao to, ngươi còn không đến ngồi xuống, đợi cái gì nữa?”
Hồng Thủy Đại Vu ho một tiếng, sải bước đi qua, ngồi ngay ngắn, cả khuôn mặt đều trang nghiêm.
Đám người Đạo Minh: “.... ?? ??”
Đám người Vu Minh: “... ?? ??”
Đám người Tinh Hồn: “.... ?? ??”
Đây là cách xếp chỗ gì, nếu nói là phân chia dựa theo thực lực, Hồng Thủy Đại Vu đó vào ngồi không cần nghi ngờ, nhưng Đạo Minh Lôi Đạo Nhân đáng lẽ cũng có một ghế mới phải.
Nếu phân chia dựa theo thân phận, vẫn là Lôi Đạo Nhân đại diện Trích Tinh Đế Quân, suy cho cùng thực lực hai người sấp xỉ nhau, mà thân phận thì Lôi Đạo Nhân cũng cao hơn, cuối cùng là lý do gì, Hồng Thủy Đại Vu có thể ngồi đến chủ vị, Lôi Đạo Nhân lại không có ghế để ngồi chứ?
Trong lúc mọi người đang nghi ngờ khó hiểu, liền nghe thấy –
Liệt Hỏa Đại Vu: “Két két két....”
Đan Không Đại Vu: “Hihihi....”
Băng Minh Đại Vu: “Haha, từng người đần ra rồi nhỉ? Tuyệt đối không ngờ vị trí ngồi của lão đại chúng ta lại là vị trí chủ nhân chứ gì? Ta nói cho các ngươi biết, một lát nữa tròng mắt các ngươi sẽ nổ tung... sớm tập vật lý trị liệu mắt trước đi, nhớ bảo vệ tốt mắt mình, tuyệt đối đừng rớt mắt ra nhé!”
Sắc mặt của mấy Đại Vu còn lại càng thêm quái dị: “? ?? ?”
Vô Độc Đại Vu hừ một tiếng: “Có gì kì quái chứ.... chẳng qua chỉ là....” lẩm bẩm hai tiếng, cuối cùng vẫn không nói, suy cho cùng chỉ là suy đoán, không có bằng chứng, chỉ là đoán Mộng Yểm Chùy của Tả Tiểu Đa có quan hệ với lão đại mà thôi.
Sau đó lúc các Đại Vu ôm tâm trạng nghi ngờ quan sát lần nữa, mới phát hiện chuyện càng thêm kì quái.
Bọn họ dắt tay nhau đến, nhưng trước sau không chú ý đến, hôm nay Hồng Thủy Đại Vu mặc... lại gọn gàng, ngăn nắp, thậm chí ngay cả râu cũng cạo đi, mái tóc tán loạn hằng năm, chải chuốt không chút rối.... còn càng tăng mấy phần rạng rỡ.
Còn nữa, không chỉ trên người sạch sẽ, dưới chân cũng mang một đôi giày da sáng loáng.
Thần sắc, dường như cũng... ôn hòa hơn trước đây rất nhiều?
Các Đại Vu đều giật mình: Đây, đây là lão đại?
Băng Minh Đại Vu rung đùi đắc ý, nói ra lời khen thật lòng: “Hôm nay lão đại đàng hoàng, rất lâu không thấy hắn ăn diện giống với người khác... chậc chậc, quần áo bảnh bao, khiến người ta sáng mắt, lập tức nghĩ đến bốn chữ y quan cầm thú.”
Hồng Thủy Đại Vu đang ngồi phía trên nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt giống như mũi đao nhìn mặt Băng Minh Đại Vu, một luồng sát khí vô hình, trực tiếp xuyên qua cơ thể ra ngoài, bóp cổ Băng Minh Đại Vu!
Siết chặt.
Băng Minh Đại Vu đang lảm nhảm đột nhiên khó chịu hừ một tiếng, lập tức khuôn mặt bắt đầu đỏ và sưng lên, một câu cũng không nói ra được, thân thể không thể cử động, chỉ có ánh mắt đáng thương cầu xin nhìn Hồng Thủy Đại Vu.....
Thần sắc trên mặt Hồng Thùy Đại Vu thong dong, hàn huyên cùng Tả Trường Lộ.
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Cổ của Băng Minh Đại Vu bị bóp gãy ba lần.
Sau đó lúc mắt đã trắng dã, cuối cùng thả lỏng, một luồng khí tức lướt qua, cổ khôi phục trạng thái ban đầu.
Trong lỗ tai Băng Minh Đại Vu truyền đến âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
“Ngươi tiếp tục nói.”
Cuối cùng Băng Minh Đại Vu thở dài, lớn tiếng nói: “Lão đại anh minh thần võ, nhất thống giang hồ, chính là thần tượng suốt đời của ta, hôm nay quá đẹp trai! Hahaha... lão đại của ta luôn ngầu như vậy!”
Nói xong ánh mắt nịnh bợ nhìn Hồng Thủy Đại Vu.
Sắc mặt Hồng Thủy Đại Vu bất động.
Băng Minh Đại Vu lúng túng cười cười, xoay đầu nói với Liệt Hỏa Đại Vu: “Quả nhiên là người thích bị đập...”
Liệt Hỏa Đại Vu nhanh tay nhanh mắt bịt miệng hắn, mặt tái xanh: “Câm miệng! Đừng nói nữa!”
Bên khác.
Khóe miệng Lôi Đạo Nhân co giật, không biết nói gì: “Các ngươi đây là....”
Hắn hoàn toàn choáng váng rồi.
Tả Trường Trường ngươi xem Hồng Thủy Đại Vu làm khách, đó là không gì đáng trách, nhưng dựa vào cái gì Hồng Thủy Đại Vu hắn ngồi đến vị trí chủ nhà, xét theo thứ tự mà nói, thậm chí vị trí còn quan trọng hơn Du Tinh Thần... đây là ý gì.
Nhưng Tả Trường Lộ cũng không giải thích, xoay đi sắp xếp thứ tự khách.
Chỗ đầu tiên tiếp theo là đến lượt Thiềm Quái: “Người này chính là Thiềm Quái các hạ.... tiền bối đường xa đến đây, vô cùng ấm áp... mời, mời ngồi.”
Sau đó mới Lôi Đạo và Đạo Minh Thất Kiếm còn lại.
Sau đó nữa cũng không sắp xếp chỗ ngồi của khách cho Vu Minh Đại Vu, mà là theo đám ngươi Du Đông Thiên, Cẩm Sát, Đao Ma ồn ào ầm ĩ cùng nhau ngồi xuống.
Đám Đại Vu: “...”
Lẽ nào bọn ta không phải khách, sao chào hỏi tùy tiện như vậy, đây.... hôm nay làm ra chuyện này, khiến ngươi ta sờ không đến đầu.
“Hồng huynh, một lát do lão Du đảm nhiệm chuyện chủ trì, hẳn là ngươi sẽ không để ý nhỉ.” Cả khuôn mặt Tả Trường Lộ đầy hòa nhã, khoan khoái nói.
Hồng Thủy Đại Vu gật đầu: “Rất tốt.”
“Đợi lát có tiết mục nâng rượu chúc mừng, ngươi phải làm chút chuẩn bị.”
“Sớm đã chuẩn bị thỏa đáng,”
“Ừm, tên nhóc đó đến bây giờ vẫn còn chưa biết nhỉ.” Tả Trường Lộ cười lớn.
Trên mặt Hồng Thủy Đại Vu phảng phất nét cười, nói: “Vừa hay xem thử thằng nhóc này, bây giờ tu luyện như thế nào.”
Tất cả mọi người, trừ rất ít người ra, lúc này những người khác đều mù mịt, nhất là sau khi nghe được cuộc đối thoại này, cảm giác càng trong mây trong sương.
Các ngươi đang nói cái gì, sao một chút ta cũng nghe không hiểu.
Không đúng.
Mỗi câu mỗi chữ, ta đều nghe hiểu, nghe rất rõ ràng, nhưng mà không làm rõ được, những cái này rõ ràng nghe hiểu, nghe cực kì rõ, sao có thể khiến ta đầy mơ hồ.
Lôi Bạo Đại Vu kéo Băng Minh Đại Vu lại: “Anh em, nói ta nghe thử đi.”
Băng Minh Đại Vu cười hihi: “Thật ra chuyện này rất đơn giản, rất đơn thuần...”
Những Đại Vu khác đồng thời dỏng tai lên: “... đơn giản thế nào, đơn thuần thế nào.”
Băng Minh Đại Vu đắc ý cười: “Muốn biết, thật sự muốn biết.”
Mọi người đồng thời dâng lên mội loại xung động muốn đánh người.
Chỉ nghe Băng Minh Đại Vu vui vẻ nói: “Đợi đến qua đám cưới, các ngươi cái gì cũng sẽ biết, chịu đựng xíu đi, rất nhanh thôi! Hehehe....”
Các Đại Vu: “...”
“Hôm nay cmn đừng ai cản lão tử, lão tử muốn đánh chết hắn, xử chết hắn!” Kim Lân Đại Vu cố gắng giẫy giụa, xông qua Băng Minh Đại Vu, bị Liệt Hỏa Đại Vu liều mạng ôm lấy.