“Ha ha... Vẻ mặt của ba người Lý Thành Long và Dư Mạc Ngôn với cả Lý Trường Minh có vẻ như đen hơn rất nhiều, không trắng bằng Tiểu Đa nhà bọn ta... Mấy đứa nhóc kia cũng không chú ý tình hình lắm, sao không nói trang điểm cho bản thân đẹp một chút chứ.”
Hồ Nhược Vân nói: “Ừm, như vậy cũng tốt, đen một chút như vậy sẽ khiến Tiểu Đa càng thêm đẹp trai.”
Tần Phương Dương trợn mắt trừng mắt ở một bên, ha ha một tiếng: “Trong mắt ngươi chỉ có Tả Tiểu Đa, sao ngươi không nhìn kỹ một chút, nhìn dáng vẻ miễn cưỡng vui cười của bốn người kia đi, còn đoán không được sao, mặt của bọn hắn làm gì mà đen như vậy được... Rõ ràng là bị đồ xấu xa Tả Tiểu Đa này uy hiếp...”
Lý Trường Giang liên tục gật đầu ở một bên.
Thầy Tần mắt sáng như đuốc. Nhưng lời này ta cũng không dám nói... Nhất là không dám nói trước mặt vợ.
Quả nhiên, chỉ nghe Hồ Nhược Vân tức giận nói: “Từ nhỏ Tiểu Đa đã chất phác trung thực, sao lại làm loại chuyện như này được? ! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi cướp mất vị trí hiệu trưởng của bọn ta cùng lão Lý là đã dám phát ngôn bừa bãi, có tin một cuộc điện thoại của ta sẽ khiến Tiểu Đa bãi miễn ngươi hay không, xem thử vị trí của ngươi trong lòng hắn cao hơn hay là vị trí của ta cao hơn!”
Lý Trường Giang và Tần Phương Dương cúi thấp đầu.
Không nói.
Được, ngươi mang thai ngươi có lý, cho dù cái này không có lý thì cũng mặc ý ngươi nói!
bọn ta nói không lại ngươi.
Nhưng mà câu nói “Từ nhỏ Tả Tiểu Đa đã chất phác trung thực” này, ngươi đã lừa dối lương tâm như thế nào mới có thể nói ra mà mặt không biến sắc như vậy chứ?
Nhưng bọn hắn không biết, Hồ Nhược Vân căn bản không hề lừa dối lương tâm, mà do trong lòng vẫn luôn cho là như vậy!
Khôn ngoan, cố gắng, đáng thương, đáng yêu, chất phác, trung thực, chính nghĩa, lạc quan, kiên trì...
Đây chính là Tả Tiểu Đa trong lòng Hồ Nhược Vân!
Nói cách khác, trong phụ nữ đương thời có mối quan hệ thân thiết nhất với Tả Tiểu Đa đương nhiên sẽ là mẹ Ngô Vũ Đình đứng đầu, tiếp theo là vợ Tả Tiểu Niệm, thứ ba là đến lượt Hồ Nhược Vân, ngay cả lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt và bà Thạch đều phải lui một bước, há giống nhau sao!
“Đám Lý Thành Long siêng năng tu luyện, chắc chắn là bị rám rắng rồi, trừ khi gian khổ như vậy nên bọn hắn mới có thể có thực lực tu vi như bây giờ! Cho nên bọn hắn là đen sẵn, thực sự là cũng không đẹp trai bằng Tiểu Đa, tuyệt đối không phải do Tiểu Đa uy hiếp.”
Hồ Nhược Vân kiên định nói, giống như lời nàng nói ra chính là sự thật.
...
Tại hôn lễ, nỗi bi thương trong lòng của bốn phù rể đám Lý Thành Long đã ngược dòng thành sông rồi.
Hôm nay là hôn lễ của ngươi, đương nhiên bọn ta biết ngươi muốn chơi nổi rồi, tất cả bọn ta đều tán thành, bọn ta căn bản không có ý định cướp spotlight của ngươi, nhưng ngươi lại bôi đen toàn bộ mặt của bọn ta một lớp như này là muốn gì?
Còn nữa, vóc dáng của bọn ta vốn không cao bằng ngươi thì cũng thôi đi, phút cuối cùng lại khuyên mỗi người bọn ta đè thấp thân hình hai cm là sao nữa?
Mặc dù ông đây không được xem là vô cùng khôi ngô tuấn tú, nhưng bình thường lúc ra ngoài cũng có thể được gọi một tiếng soái ca đấy, bây giờ ngươi tinh chỉnh một chút tỉ lệ ngũ quan của bọn ta, biến thành xấu xí như này thì phải nói thế nào?
Cứ tinh chỉnh một chút để mọi người đều có thể nhận ra được là bọn ta, nhưng cứ một mực xấu một chút rồi lại một chút như vậy, khiến cho nhan sắc của bọn ta giảm đi nhiều...
Bọn ta biết đây là phát sóng trực tiếp, Tả lão đại ngươi cần thể diện, chẳng lẽ bọn ta đều không cần thể diện sao?
Nhưng những kháng nghị này tất cả đều bị bác bỏ, tuyệt đối không có bất cứ một chút chỗ trống nào để xen vào biện hộ.
“Hôm nay ta kết hôn, chính là ngày lễ lớn mà cả đời này chỉ có một lần, các anh em ủy khuất một chút vì ta mà làm phù rể, để cho ta nở mặt một lần thì có đáng là gì đâu, đợi đến lúc các ngươi đại hôn thì ta cũng sẽ làm phù rể cho các ngươi, để cho các ngươi đó đầy đủ thể diện là được rồi.” Đây là nguyên văn lời nói trước đó của Tả Tiểu Đa.
Cũng bởi vì câu hứa hẹn sau cùng kia nên lúc ấy mọi người đều vô cùng hưng phấn mà đồng ý!
Vì thế mà Long Vũ Sinh và Hạng Xung không được chọn làm phù rể còn có chút không vui...
Kết quả ai mà ngờ cmn tên khốn nạn này lại có thể làm ra như thế...
Vì để khiến cho bản thân hắn nổi bật giống như hoàn toàn chính là một viên Ngọc Minh Châu xinh đẹp, vậy mà có thể làm ra hành động như này, không chỉ làm đen làn da, thân cao làm thấp, đến cả quần áo trên người bốn người cũng bị bôi một lớp Ám Quang Phấn nhàn nhạt!
Mà Tả Tiểu Đa lại triển khai hết toàn bộ tu vi trên người mình ra, thánh quang bùng nổ, đấy còn chưa hết, thế mà còn rắc thêm kim tuyến và chất phát sáng...
Trong một lớp than đen thui làm tỏa ra một viên ngọc tuyệt thế.
“Hành động lợi hại như này thật sự là không có người nào.” Bốn phù rể vừa tiến lên, vừa truyền âm nói thầm.
“Vô sỉ đến thế là cùng, con người sao có thể có tính cách đêtiện như thế được...”
“Nắm lấy anh em chà đạp như vậy... Thật sự là mất trí rồi.... Ừm, sau này lúc ta kết hôn cũng phải tìm các ngươi làm phù rể, để các ngươi làm nền cho ta.” Lý Thành Long.
“Cút! Loại chuyện như này đời này ông đây chỉ làm một lần là đã quá nhiều rồi, quá đủ, sau này muốn như nào thì là như vậy!” Lý Trường Minh.
“Ha ha... Chẳng lẽ ngươi sẽ không kết hôn sao? Khi ngươi kết hôn sẽ không tìm phù rể hả? Nói cho ngươi biết, ranh con ngươi đừng không thức thời, ngươi không đồng ý thì bọn ta cũng có thể tìm đến người khác, nhưng mà lúc ngươi kết hôn thì bọn ta dám cam đoan ngươi sẽ không thể tìm thấy một người nào, ngươi có tin hay không, nói bọn ta biết có dám hay không? !”
“Ta sai rồi...” Lý Trường Minh sợ hãi.
Uy hiếp này thật sự là cực kì khủng bố.
Được rồi, không phải chỉ xấu một lần... Xấu một lần là xấu, xấu bảy tám lần... Từ từ cũng sẽ quen thôi, phù rể chưa chắc là không tìm được, nhưng một hơi tìm đến bốn tên cấp Hợp Đạo, thậm chí tu giả phù rể cao hơn thì thật sự là không có chỗ để tìm...