Trên thực tế, Tả Tiểu Đa vẫn luôn rải Thiên Cơ Phê Lệnh ra, mãi cho đến lúc đi ra mời rượu thì đã sớm rải được hơn một trăm triệu!
Có điều hơn một trăm triệu chiếc này cũng còn cách xa chưa thể đến mức mỗi một nhân viên tham dự đều nhận được một chiếc, ngươi xem khách khứa hôm nay đến đây dự lễ sẽ có bao nhiêu người nào? !
Hôm nay ngoài là ngày tốt của hai người Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa ra thì cũng là thời khắc nổi bật trong cuộc đời của Mục Yên Yên.
Là sư phụ của cô dâu, đón nhận dập đầu kính rượu của vợ chồng mới cưới sau Hồng Thủy Đại Vu; Phần vinh hạnh đặc biệt này, cho dù là trong mắt của mười một Đại Vu trừ Hồng Thủy Đại Vu ra, tất cả đều tràn đầy nét hâm mộ.
Mục Yên Yên cũng không thèm đếm xỉa, thậm chí còn vì chuyện phải tặng quà gì này mà phá lệ đồng ý yêu cầu đi ăn cơm một lần với Hữu Thiên Vương, trong lúc đó uyển chuyển có nhắc một chút đến việc bản thân không biết phải tặng quà gì mới được...
Dù sao Mục Yên Yên cũng tự biết, đồ mà bản thân có thể lấy ra được, tại loại trường hợp này căn bản là không thể lấy ra được!
Nếu như quà của mình tặng không được thích hợp, bản thân mất mặt cũng là chuyện thứ yếu, lúc này sẽ khiến cho hôn lễ của Tả Tiểu Niệm xuất hiện khuyết điểm, thậm chí là vết nhơ!
Đây là sai lầm nhất định phải tránh, còn không được phép xuất hiện!
Mà nghe thấy vấn đề này, sắc mặt của Hữu Thiên Vương lúc ấy lập tức chuyển đen với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Ngược lại không phải vì quà.
Cho dù Du Đông Thiên giúp đỡ tìm quà mừng thì nhất định cũng sẽ tiêu phí rất nhiều, đây chẳng qua chỉ là nhánh nhỏ trong cây, huống hồ chi là tổn hao vì người con gái mà mình ngưỡng mộ trong lòng, đó là chuyện nghĩa nên làm, đáng vinh hạnh!
Mà Du Đông Thiên cảm thấy người con gái bản thân theo đuổi ở trước mặt, lại đột nhiên lớn hơn mình hẳn một thế hệ.
Người con gái mà ta theo đuổi để cưới làm vợ, hóa ra ta phải gọi nàng là cô?
Giác ngộ này khiến cho Du Đông Thiên gần như sụp đổ.
Nhưng mà đương nhiên Du Đông Thiên vẫn lựa chọn phần quà tốt nhất để giao cho Mục Yên Yên. Chỉ là sau khi hai người tách ra, Du Đông Thiên lặng lẽ ngẫm nghĩ hồi lâu, tự lẩm bẩm nói với chính mình: “Chỉ là cô trò thôi, không có quan hệ, chỉ là cô trò mà thôi...”
Sau đó.
Du Đông Thiên ngơ ngơ ngác ngác đi đến nghĩa trang anh hùng.
Ngồi trước mộ người vợ Niên Phong Hoa, nhìn ánh mắt cười đang nhìn mình kia, Du Đông Thiên hỏi từng câu một ở trong lòng.
“Là ngươi sao?”
“Phải ngươi không?”
“Đúng không?”
“Thật sự là ngươi?”
“Rốt cuộc là phải hay không...”
...
Tả Tiểu Đa liên tục mời rượu, dẫn theo Tả Tiểu Niệm, ngọt ngào thân mật tự nhiên hào phóng, uống một vòng lớn với các chú, sau đó liền đi đến nghĩa trang anh hùng, mời rượu các anh hùng.
“Bà Thạch, hiệu trưởng Thành...”
Tả Tiểu Đa đọc thầm trong lòng: “Bọn ta, kết hôn rồi, đây là rượu mừng nhớ mãi không quên của các ngươi, ta và chị Tiểu Niệm đến kính rượu các ngươi!”
Cao Võ Tiềm Long.
Đám người Diệp Trường Thanh đã sớm đem thịt rượu do Nhật Nguyệt Quan tặng đến, ngồi vây quần trước mộ đám người bà Thạch, mặc dù mùi rượu tỏa ra xung quanh nhưng vẫn cứ vắng lặng im ắng rất lâu, suy nghĩ bi thương dày đặc, tràn đầy trong lòng mọi người.
“Đây là rượu mừng của Tiểu Đa, từng có lúc, các ngươi vẫn luôn muốn uống.”
Rất lâu sau đó, cuối cùng vẫn do Diệp Trường Thanh mở miệng nói tiếp, lập tức đổ rượu lêb trên mặt đất.
“Uống từ từ thôi, hôm nay bọn ta tới là uống cùng các ngươi.”
Diệp Trường Thanh chậm rãi nói: “Tiểu Đa tặng đến rất nhiều, ta còn giữ lại một trăm hũ, giữ lại, đợi đến ngày đó, khi chúng ta tụ họp tại một thế giới khác thì sẽ chân chính uống với nhau.”
Đám Hạng Cuồng Nhân và Văn Hành Thiên đồng thời nâng chén: “Cạn ly! Chúc phúc bọn hắn! Tân hôn vui vẻ!”
Trên bia mộ, Vu Giai Nhân và Thạch Vân Phong mỉm cười tựa sát vào nhau, Thành Cô Ưng mỉm cười hờ hững, gió thổi qua, mùi rượu càng thêm nồng nàn.
Dường như người ở đối diện, đã giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, hơn nữa còn đang khen ngợi: “Rượu ngon, chúc mừng cho vợ chồng mới.”
...
Trăm vạn tướng sĩ đến nghĩa trang đồng thời hành động, đổ tất cả từng thùng từng thùng vô số rượu ngon xuống nghĩa trang anh hùng, trước mỗi một tấm bia.
Mùi rượu tỏa lên đến tận trời, tràn ngập chân trời.
“Cảm tạ các ngươi, vì bọn ta tạo nên hoàn cảnh sống ngày hôm nay, có thể kết hôn hạnh phúc!”
“Xin các ngươi yên tâm. Ta sẽ bảo vệ chỗ của các ngươi, tiếp tục bảo vệ, ổn định kâu dài.”
“Có lẽ ta không vô tư được như các ngươi, cũng không thuần túy được như các ngươi, nhưng ta sẽ dùng cách của bản thân ta, hết khả năng của ta để bảo vệ bình yên.”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cùng nhau cầu nguyện.
Sau đó đứng lên, dưới cái nhìn chăm chú, chúc phúc của hàng tỉ anh hùng, hai người nâng chén, một hơi cạn sạch!
Phía sau, đám người Tả Trường Lộ, Du Tinh Thần, Tả Hữu Thiên Vương, Lệ Trường Thiên...
Tất cả đều nâng chén, uống một hơi cạn sạch!
“Các anh em, uống một chén rượu mừng của con ta.”
Tả Trường Lộ nói khẽ: “Quyết chiến cuối cùng, dự định ngày kia kéo màn, phù hộ bọn ta nhé, chờ mong ngày gặp lại, hoặc là nơi đây, hoặc là trên trời dưới đất!”
...
Ngày hôn lễ một này, ca múa thái bình, khắp chốn mừng vui, ba đại lục đều là ngày nắng, vạn dặm không mây.
Nồng nặc mùi rượu, tỏa hương khắp ba đại lục.
Sắp đến đêm, Tả Trường Lộ đã tính toán rõ ràng tất cả số quà, cùng nhau sánh vai đi tới với Hồng Thủy Đại Vu.
Sau đó gọi Tả Tiểu Đa đến, nói: “Những vật này, ta sắp xếp giúp ngươi.”
“Ừm.”
“Vật liên quan đến thuộc tính âm dương nóng lạnh, ta đã đặc biệt giữ lại, chỉ để ngươi và Tiểu Niệm hai đứa các ngươi sử dụng, trọng điểm trước mắt của các ngươi vẫn là tinh tiến thực lực, đáp ứng cho trận chiến ở tương lai.”
“Được.”
“Các vật tư tiêu hao mô hình tu luyện khác, tất cả mọi người của đại đội Không Đủ các ngươi cùng nhau sử dụng, trọng điểm vẫn là trong thời gian ngắn nhất tinh tiến thực lực tu vi của bản thân.”
“Nhiều quá.” Tả Tiểu Đa nói: “Nhiều tài nguyên cấp cao như vậy, cung cấp cho mấy người bọn ta thì cho dù có tu luyện thêm trăm năm cũng chưa chắc dùng hết, huống chi còn có...”
“Việc này cứ nghe ta, không cần nói lời dư thừa!”
“Vâng.”
“Những thứ còn lại kia, cũng chính là những vật không quan trọng lắm, ta sẽ phát cho tứ phương quân, xem như phúc lợi.”
“Được ạ.”