Đạo Minh Thất Kiếm trợn mắt, thẳng thừng ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch.
Đương nhiên bọn hắn hiểu rõ đạo lý trong đó, ba đại lục tất nhiên sẽ chịu chấn động khi Ma Tộc trở về, đây là chuyện chắc như đinh đóng cột, ai bị tấn công trước ai bị tấn công sau tại ba đại lục thì vẫn sẽ đều phải bị tấn công, đây là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng lúc này chuyện đã ập lên đầu, là nhà mình bị kiếp nạn tập kích đầu tiên, cảm thấy không cam lòng không tình nguyện chính là chuyện thường tình.
Chỉ thấy Tả Trường Lộ ngừng lại một chút rồi lại nói: “Đương nhiên, bất cứ thiên cơ diễn toán nào cũng đều tồn tại sai sót, cho dù bọn ta đã nhiều lần diễn toán xác nhận, nhưng khả năng sai lầm cũng vẫn sẽ có, ước chừng tỷ lệ sai lầm không đến mười phần trăm.”
Vậy chi bằng ngươi nói không có đi.
Độ chắc chắn đã vượt qua chín mươi phần trăm, vậy cơ bản chính là ván đã đóng thuyền.
Lôi Đạo Nhân nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, dù sao hắn cũng là người đứng đầu Đạo Minh, tâm cảnh vẫn tương đối cứng cỏi, sau khi xác nhận tình huống, cảm thấy oán trời trách đất là chuyện vô bổ thì đã lập tức tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp mới là chuyện đúng đắn.
Thế nhưng nên làm gì bây giờ?
Hiện tại còn đi tranh luận vì sao tại sao, thật không có chút ý nghĩa nào cả.
Chỉ là trong lòng bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ: Chu Chiến được Tả Trường Lộ phái đi kia có vẻ như đang đóng giữ xung quanh chỗ đấy... Chẳng lẽ Tả Trường Lộ đã biết nơi này từ lâu, cho nên Chu Chiến kia mới cố ý chọn vùng đấy làm nơi lưu trú?
Nghĩ như vậy, Lôi Đạo Nhân không khỏi nhìn Tả Trường Lộ với ánh mắt cảm kích!
Đây chính là một vị đại tu đỉnh cao trên thế giới này, vì để xác nhận tình huống, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, cứ thế bị Tả Trường Lộ phái đi, lần đi sang đấy chính là đứng mũi sào chịu trận, mục tiêu đầu tiên khi đại lục Ma Tộc trở về chính là Chu Chiến kia, sẽ không còn có những người khác...
Phần nhân tình này thật sự là quá lớn.
Nhưng Lôi Đạo Nhân lập tức nghĩ đến một chuyện khác, đột nhiên toàn thân chấn động, sắc mặt trắng bệch. Bờ môi run rẩy, gần như muốn hôn mê bất tỉnh.
“Tối hôm nay chúng ta sẽ lập tức xuất phát, mau chóng đi sang bên đấy.” Tả Trường Lộ nói: “Những người... Dưới Thiên Vương các ngươi, lập tức triệu tập quân đội, tập thể di chuyển về bên kia.”
“Chiến lực cảnh giới dưới Phi Thiên... Cũng không cần đi theo tham gia náo nhiệt, lần náo nhiệt này không dễ nhìn! Quân đội dưới Phi Thiên, thiết lập một vị tướng quân tự hành chỉ huy, phân bố cứ điểm tại các nơi từ đây, phải bảo đảm đầu đuôi liên kết với nhau, ăn khớp với nhau, nhờ vào các trạm kiểm soát Anh Linh do chúng ta thành lập ở khắp nơi, chuẩn bị bất cứ lúc nào để đón đầu đánh sạch lượng nhỏ Ma Tộc lén lút trốn chạy, tối đa ngăn địch bên ngoài biên giới.”
“Vâng.”
“Đội ngũ Đánh Sập của Vu Tộc, kết hợp với quân đội Tinh Hồn, tiếp nhận chỉ huy thống nhất!”
“Vâng!”
“Tại thời khắc nguy cấp tồn vong của đại lục lúc này, tất cả ân oán trước đó, hết thảy buông xuống, nếu như làm trái, chém thẳng cửu tộc, tuyệt đối không do dự!”
“Vâng!”
“Lập tức bắt tay sắp xếp! Trước giữa trưa ngày mai, phải hoàn thành việc dung hợp quân đội! Trước xế chiều ngày mai, phải hoàn thành công việc xuất phát!”
“Vâng.”
“Thời khắc nguy cấp, phải dùng phạt nặng! Không có bất cứ nghiêm phạt nào khác, chỉ có ba chữ, hễ là người làm trái với bất cứ quân lệnh nào...”
Đôi mắt của Tả Trường Lộ như mũi tên, khẽ quét qua mặt của tất cả mọi người, thản nhiên nói: “... Giết không tha!”
“Vâng!”
“Cánh quân đội của Đạo Minh vẫn do cấp cao Đạo Minh tự động sắp xếp, lúc đó khi nội địa Đạo Minh chống lại Ma Tộc, dùng chiến lược giảm bớt tổn thất làm ưu tiên. Đến lúc chuyện thực sự không thể nào ngăn cản được nữa thì sẽ rút lui về sau, rút lui về phía Tinh Hồn bên này, mọi người cùng nhau ngăn địch, cùng nhau chống chọi với tai họa, nhưng ta nghĩ, dù thế nào cũng có lẽ sẽ là... Chuyện của một khoảng thời gian sau này.” Tả Trường Lộ nói.
Lôi Đạo Nhân nghiêm túc đáp lời: “Được! Phong Vân ra ngoài truyền lệnh.”
“Được.”
“Chờ đã!”
Lông mày Hồng Thủy Đại Vu dựng đứng lên, hỏi rõ từng chữ: “Đạo Minh tại bờ biển Ôn Dịch, có phải có xây dựng Anh Hồn Quan không? Chính là Anh Hồn Tinh Thần Cục ấy?”
Vấn đề đột ngột này lập tức khiến cho tập thể Đạo Minh Thất Kiếm trầm mặc.
Bảy người nhìn nhau một lượt, sau đó nhìn đám Thiên Vương sau lưng.
Phía sau bọn họ, sắc mặt của mỗi một cấp cao Đạo Minh đều trở nên tái nhợt, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào ai, chỉ biết tránh né.
Đạo Minh Thất Kiếm...
Trừ Lôi Đạo Nhân ra, sáu người khác xẹt một tiếng, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy!
Về phần Lôi Đạo Nhân... Hắn đã sớm như chết lặng trước lúc vừa rồi rồi...
Toàn thân Tả Trường Lộ kịch liệt chấn động, ánh mắt lập tức trở nên kinh ngạc không thể tin được, sau đó bỗng nhiên quay người nhìn về phía Lôi Đạo, ánh mắt như điện, mang theo sự kiềm nén mãnh liệt gần như muốn nổ tung, thanh âm cũng khàn khàn: “Địa giới kia, ngươi... Các ngươi... Không xây Anh Hồn Quan sao? !”
Lôi Đạo Nhân gần như không còn chút mặt mũi nào: “Những vị trí khác đều có xây dựng rồi, vị trí của vùng kia vắng vẻ, còn có biển to như vậy làm tấm chắn thiên nhiên...”
Nghe được câu giải thích vô lực đến cực điểm này, tất cả mọi người đều im lặng!
Ngây ra như phỗng!
Đối mặt với ánh mắt xem thường và phẫn nộ của mọi người...
Da đầu của Liệt Hỏa Đại Vu tê dại trực tiếp nhảy dựng lên: “Đạo Minh của các ngươi như vậy là ý gì? ! Sao những nơi khác đều đã xây rồi? Cứ một mực chỉ có nơi mà Ma Tộc sẽ đến thì lại không xây? ?? ?”
Mái tóc màu đỏ của Liệt Hỏa Đại Vu đều dựng thẳng lên, đôi mắt giống như là chuông đồng.
Bảy vị đạo sĩ tính cả cao thủ Đạo Minh Thiên Vương, mỗi một người đều vô cùng xấu hổ cúi thấp đầu, không nói một lời.
“! !! !”
Tả Trường Lộ chỉ cảm thấy dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, cứ giống như giẫm lên vực sâu không đáy.
Ánh mắt cứng rắn nhìn chăm chăm Lôi Đạo Nhân, Ngự Tọa Tuần Thiên tung hoành ngang dọc không có đối thủ, giọng nói vào lúc này đã có chút khàn khàn: “Vì sao chỉ có phía đó là không xây Anh Hồn Quan? !”