Vào lúc này, thậm chí Tả Trường Lộ còn hoài nghi cái gọi là mưu tính của chính mình, căn bản chính là hiện rõ nhân quả đã định, chỗ đi do Chu Yểm tự động lựa chọn chẳng qua chỉ là điểm khởi đầu khả năng hình thành tai kiếp lớn nhất mà thôi, thậm chí bất luận là Chu Yểm có đi đến chỗ nào đó hay không, nơi đó đều sẽ trở thành địa điểm nhất định trở về của Ma Tộc, con đê nghìn dặm sạt vì ổ kiến, từ xưa đến nay không phải chỉ là đạo lý đơn thuần nói cho có!
Tả Trường Lộ không đợi câu trả lời, lập tức quay người nói với Du Đông Thiên: “Đại lục Tinh Hồn, lập tức! Mặt hướng về phía đại lục Đạo Minh kia, tặng thêm Anh Hồn Quan! Trên cơ sở lúc đầu thì tăng thêm gấp hai! Nhanh! Nhanh đi!”
Du Đông Thiên mặt mày xám ngoét không nói hai lời, lập tức chạy như bay.
Bầu không khí giữa sân lúc này dường như ngưng kết như vậy.
Sau đó Tả Trường Lộ mới nhìn Lôi Đạo Nhân: “Vì sao?”
“... Nhân viên thực sự không đủ... Bọn ta đã lựa chọn tại biên giới Vu Minh, kéo dài về hướng Nhật Nguyệt Quan, và hướng về phía bắc... Xây dựng không ít Anh Hồn Quan... Mà biển Ôn Dịch bên kia, bản thân đã là sự tồn tại như rãnh trời... Cho nên... Haizzz...”
Giờ phút này, Đạo Minh Thất Kiếm đã hiểu tỏ tình tình, hối hận đến mức ruột đều sưng lên.
Sững sờ một lúc, Tả Trường Lộ đột nhiên bùng nổ cảm xúc, chửi ầm lên: “Khốn nạn! Các ngươi xây dựng những phòng tuyến này... Là đang phòng bị Ma Tộc sao? Rõ ràng là đang phòng bị Tinh Hồn và Vu Minh bọn ta! !”
“Các ngươi là đang phòng bị chiến hữu! Làm gì có phòng bị kẻ địch!”
Tả Trường Lộ đen mặt, tức giận gào thét: “Cái gì gọi là rãnh trời? Toàn bộ đại lục Ma Tộc trở về, điểm đáp xuống mà bọn hắn chọn lựa đầu tiên chính là nơi biển cả trống trải để chạm đất, lẽ nào thật sự muốn chọn chỗ khó nhất để tiến đến sao? Cho dù bọn hắn không đau lòng đại lục của chúng ta bên này, cũng phải sợ sệt bản thân đại lục Ma Tộc bị hao tổn sao?”
“Chẳng lẽ trong đầu bảy người các ngươi đều là phân sao? !! !”
Tả Trường Lộ bùng nổ mắng một trận to, tức giận đến mức hô hấp cũng đều dồn dập.
Tất cả mọi người của Đạo Minh đều cúi đầu bị mắng.
Tuổi tác của Đạo Minh Thất Kiếm lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bị người khác chỉ thẳng mặt mắng chửi khó nghe như vậy. Nhưng mà hiện tại, chỉ có thể nghe!
Không có bất cứ lời nào có thể nói.
Bởi vì đây thật sự là đuối lý! Không trách được bị người ta mắng!
Thậm chí, bọn hắn đã tưởng tượng, chẳng trách vị trí mà Thiên Cơ Tinh Diễn của đại lục Tinh Hồn diễn toán ra được là biển Ôn Dịch, nhưng không phải nên là biển Ôn Dịch sao, địa điểm đáp xuống trống trải biết bao mênh mông biết bao tốt biết bao mà!
“Cho dù bây giờ có mắng bọn hắn thế nào, mắng chết bọn hắn, mắng điên bọn hắn, chẳng lẽ có thể thay đổi được hiện thực sao?” Hồng Thủy Đại Vu điềm đạm mà chê cười nói: “Ta vẫn luôn chưa từng có chút trông cậy nào vào việc Đạo Minh có thể làm cái gì đó, ngươi dứt khoát bắt đầu nói về việc làm sao để chặn đánh đi.”
Một câu nói giống như một cái tát cực kỳ vang dội, chát chát chát đánh lên mặt mấy vị đạo sĩ.
Trong lúc nhất thời, gương mặt của mấy người đó đều đỏ như máu heo.
Bộ dạng phong độ cao thượng vốn có hiện tại đã sớm không còn sót lại chút gì.
Tả Trường Lộ hít sâu một hơi, đè ép tâm tình kích động xuống.
Nhưng ánh mắt như đao vẫn nhìn chăm chăm vào đám người Đạo Minh: “Lần chặn đánh này, Đạo Minh các ngươi muốn gánh trách nhiệm gì, vị trí nào, tự có tính toán trong lòng không?”
Lôi Đạo Nhân vô cùng xấu hổ nói: “Yên tâm, nếu như là bên ta xuất hiện sai lầm lớn như vậy... Đương nhiên sẽ liều mạng đền bù!”
Du Tinh Thần hừ một tiếng, tức giận nói: “Các ngươi đền bù? Các ngươi khẳng định muốn đền bù, nếu như Ma Tộc trở về đúng hạn, vậy sẽ trực tiếp bị hành động này của các ngươi đặt vào nội địa ba đại lục, nhưng dự tính ban đầu khi các ngươi muốn bù đắp là cái gì? Là vì đứng mũi chịu sào chính là đại lục Đạo Minh, trừ khi như vậy, quanh năm bo bo giữ mình như các ngươi, liệu có thể sẽ tiếp tục ngư ông đắc lợi hay không, trong lòng mọi người đều đã có tính toán!”
“Chuyện đã đến mức này, lớ như Ma Tộc xông vào đất liền... Đừng nói bên phía các ngươi không hề xây dựng Anh Hồn Quan, cho dù là nơi đã xây dựng rồi, phương hướng cũng là trái ngược nhau... Nghĩ ai không tưởng tượng ra được chứ?”
Đám người càng trở nên im lặng.
Câu chế nhạo của Trích Tinh Đế Quân không hề có chút che giấu nào, lời nói sâu xa, ăn nói mạnh mẽ.
Chút lên án này rất chết người, nhưng lại nói đến chỗ quan trọng, nơi quan ải, phương hướng giữ vững tác chiến nối tiếp với xây dựng phương hướng hậu phương đất liền của chính mình, chắc chắn là một trời một vực!
Kết quả của việc Đạo Minh bỏ biển Ôn Dịch đi không thèm quan tâm đến đã tạo thành cục diện vô cùng lúng túng bây giờ, chỉ cần Ma Tộc xông đến thì chính là trực diện đất liền của ba đại lục!
Cho dù muốn chiến đấu cũng xem như là vứt bỏ đi cái mâu sắc bén, chỉ có thể dùng cái thuẫn kiên cố để ngăn cản!
Nói cách khác... Chỉ có phòng thủ, không có tiến công!
Vô cùng bị động!
Thậm chí cho dù Ma Tộc xuất hiện bất cứ tình huống thất bại nào, cũng sẽ lợi dụng Anh Hồn Quan do Đạo Minh xây dựng để tăng cường phòng ngự phe mình.
Mỗi một người tại đây đều là hào hùng chinh chiến cả một thế hệ, liệu có ai lại không nghĩ ra bước này?
Nếu không phải Tả Trường Lộ đột phát ý tưởng, muốn chặn đánh đại lục Ma Tộc sắp sửa trở về nên mới chú ý đến nơi này, nếu như để cho Ma Tộc đổ bộ thành công, vậy trận chiến sau này sẽ đồng nghĩa với việc chưa chiến đấu là đã bị động đến năm phần, ba đại lục vốn ở thế yếu, nếu còn muốn cứu vãn cục diện, chỉ sợ còn khó hơn lên trời!
Đây là tình hình gây phá hại đến mức nào chứ!
Sắc mặt của Lôi Đạo Nhân giống như đáy nồi.
Hắn nói đi nói lại nhiều lần, xây dựng Anh Hồn Quan gần như là đuổi theo cái mông để người ở phía dưới đi xây, nhưng đến cuối cùng, phía dưới vẫn xảy ra chỗ sơ suất lớn như vậy.
Cứ thế mà không để ý đến một đường ven biển.
Vẫn cứ đến lúc này mới biết được, đường ven biển này, thế mà lại chính là tuyến đường mà Ma Tộc sẽ tới!