Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2409 - Chương 2407: Không Oán, Không Hận, Kiếp Sau Chiến Tiếp. (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2407: Không oán, không hận, kiếp sau chiến tiếp. (2)

Lại một đợt ầm ỉ, Tả Tiểu Niệm mặc trên người bộ lễ phục trắng tinh cũng bay lên, đứng cạnh bên của Tả Tiểu Đa, hai gò má ửng đỏ, nhưng trông vô cùng thoải mái tự nhiên, cung kính hành lễ: “Nếu đến ngày đó, các chú không đến, trong lòng hai cháu đây không khỏi cảm thấy nuối tiếc.”

“Đến lúc đó, nhất định sẽ nhớ, đại giá quang lâm. Các chú không đến, rượu ngon không rót. Không gặp không về, không say không thôi, giữ đúng lời này, ngày sau gặp lại!”

Hai má của Tả Tiểu Niệm ửng hồng như áng mây chiều, nhưng lại càng xinh đẹp bội phần, phong thái tài hoa vô cùng xuất chúng, cô ấy nhẹ nhàng nở nụ cười nói: “Hai chúng con lại không biết nuôi con nhỏ, đến lúc đó nói không chừng còn phải làm phiền các chú trông cháu hộ.”

“Ha ha ha..... Cháu dâu muốn là được!”

“Không gặp không về!”

“Ngày sau gặp lại!”

Cùng với tiếng cười dai dẳng không dứt, mọi người rồi cũng lần lượt vẫy tay từ biệt.

Dưới ánh tà dương, từng bóng người cao lớn, hốc mắt đỏ hoe, cười một cách hào sảng, tiến vào quân doanh của mình, bất đầu chỉnh quân.

Đội quân của Vu Minh, lúc này cũng đã tụ họp về đây.

Quân tướng hai bên cũng bất đầu tiến hành hòa nhập với nhau.

Hai bên hợp tác chân thành, không thấy có khoảng cách, chỉ một giờ sau, thì một đại đội vạn người đã bay lên trên không trung, trong tiếng kèn lệnh vang lên hào hùng, hàng ngũ chỉnh tề, xuyên giữa không trung mà đi.

Trải qua thời gian, từng đội quân một lần lượt rời khỏi Nhật Nguyệt Quan.

Trong không trung chỉ còn sót lại tiếng hô la: “Bảo trọng!”

“Các huynh đệ hãy bảo trọng!”

“Đừng quên, đến lúc đó kêu lão ta cùng đến uống rượu mừng!”

“Sẽ không quên đâu!”

“Hai đứa con này của Ngự Tọa, thật sự khiến người ta cảm thấy dễ chịu trong lòng! Hai đứa trẻ này, sinh ra thật là xứng đôi!”

“Ngưỡng mộ sao? Ganh tị sao? Ha ha, đợi đến khi chiến tranh kết thúc, tìm một nương tử sinh con cho ngươi! Muốn sinh mấy đứa thì sinh mấy đứa! Lúc đó thì đến lượt người khác phải ngưỡng mộ, đố kị ngươi rồi đấy!”

“Ha ha ha..... mượn lời tốt lành này của ngươi, đại ca hãy bảo trọng!”

“Bảo trọng!”

Mãi cho đến lúc nữa đêm, đại quân vẫn còn đang lần lượt lên đường xuất phát, trước mắt số lượng binh sĩ di chuyển đi đã vượt mức năm mươi triệu, nhưng số lượng binh sĩ chưa xuất phát vẫn còn khoảng ba phần năm tổng số binh sĩ.

Bây giờ mỗi một phút đều sẽ có mười mấy đại đội binh sĩ bây lên không trung, bay nhanh về phía chân trời xa.

Từng chi đội của Nam Chính Càn đang tiến đến nhận quân kỳ, tiếng hô hào hồn hậu ban đầu bây giờ đã trở nên khàn đặc.

Nhưng động tác thì vẫn cẩn thận tỉ mỉ, thân thể kiên cường, ánh mắt kiên định.

Kính lễ!

Nhận cờ!

“Bảo trọng!”

“Nam Soái bảo trọng!”

Cứ vậy mà lặp lại, từng đợt từng đợt một lặp lại...... gần như không có hồi kết.

Nam Chính Càn vẫn luôn rất cố gắng, cố gắn nhớ rõ gương mặt của từng người, đồng thời thì đội trưởng của mỗi đội quân khi nhận cờ do Nam Chính càn đưa cho, ánh mắt của mỗi một người đều chăm chú nhìn thẳng vào Nam soái.

Cuối cùng thì cũng đến còn gần một trăm chi đội cuối cùng.

Mà lúc này, cánh tay của Nam Chính Càn gần như không thể nào nhấc lên nỗi nữa.

Nam Chính Càn thân là đỉnh cấp đại tu của thế giới này, vậy mà lại bị một công việc đơn giản như phát quân kỳ làm cho mệt đến mức không nhấc nỗi cánh tay.

Mà đội quân trước mắt lúc này, lại là thành viên của Nam Quân, họ chính là những gương mặt mà Nam Chính Càn đều đã rất quen thuộc.

Có người hi hi ha ha bước lên trước một bước.

“Nam Soái, cái này gọi là thế sự khó đoán, phải biết huyền diệu tới mức nào chứ, trước đây chiến đấu với Vu Minh nhiều năm như vậy, mọi người đánh đến máu thịt khắp nơi, bây giờ vậy mà lại trở thành chiến hữu kề vai sát cánh, trải nghiệm này quả thật là kỳ diệu.... Nam Soái, lúc trước luyện binh có phải là dùng để chống lại sự tấn công của Ma Tộc? Chống lại Yêu Tộc?”

Nam Chính Càn đỏ hoe hai mắt, cười nói: “Lúc mới bắt đầu thì không phải như vậy, quả thật là hai tộc bắn giết nhau, ngươi chết ta sống, nhưng đến giai đoạn giữa thì đúng là như vậy. Thế nào, lừa gạt các ngươi nhiều năm như vậy, có hận chúng ta không?”

“Hận sao? Đương nhiên là không.” Mọi người cười phá lên: “Nếu không phải đã đánh nhau nhiều năm như vậy, với tư chất của lão tử ta đây sợ là đã già chết từ lâu rồi, sao lại có thể lên đến Quy Huyền được, hận gì chứ?”

“Chỉ là đám huynh đệ chiến tử đó của ta, mối hận lớn nhất của bọn họ có lẻ là không thể đem máu xương của mình hiến dâng cho cuộc chiến chống lại Yêu Tộc và Ma Tộc, có chút ủy khuất nhưng đó cũng là chuyện thường tình mà thôi, không gì đáng trách.”

“Há chẳng phải là sự hy sinh của bọn họ đã thúc đẩy cho sự trưởng thành của các ngươi sao.”

Nam Chính Càn đáp: “Đợi đến sau này khi gặp lại bọn họ, đừng quên phải tranh thủ cười vào mặt họ đấy nhé, mục tiêu cuối cùng vẫn chưa đạt được, bọn họ đã ngã xuống rồi. Phần quân địch vẫn chưa giết hết của bọn họ, còn phải nhờ các người hoàn thành giúp, đây là một món nợ ân tình lớn đấy, không đòi lại thì làm sao mà được chứ!”

“Ha ha ha.... không tệ không tệ, nếu như đến ngày đó, lão tử có thành quỷ cũng phải ngày ngày bám theo hắn đòi lại món nợ, món nợ ân tình lớn như vậy, không phải cứ một hai chuyện là có thể xóa sạch hết được!”

“Ha ha ha.....”

“Đi!”

Đội quân hướng thẳng lên không trung.

Chốc lát sau, mấy vạn người đang ở giữa không trung đồng thanh nói lớn: “Nam Soái, không cần lo lắng, chúng ta không oán, chúng ta không hận ngài, nếu như có kiếp sau, thì chúng ta lại tiếp tục chiến!”

Nước mắt của Nam Chính Càn, bỗng chốc ồ ạt tuôn ra.

Chỉ nghe thấy trên không trung tiếng của đám ngốc kia đang hướng về nghĩa trang anh hùng mà nói: “Khốn kiếp thật, các ngươi đã nằm đó nhiều năm như vậy, chắc là ngủ ngon giấc lắm nhỉ? Từ bây giờ hãy bất đầu xếp hàng chuẩn bị chào đón bọn ta đi!”

“Chúng ta là người làm việc giúp cho các ngươi đấy, các ngươi đã nợ bọn ta một món nợ ân tình lớn như vậy, muốn quỵt nợ hay sao hả? !”

“Ha ha ha....”

Đội quân chỉnh tề cứ thế biến mất trong làn mấy, lao vụt vào trong màn đêm, biến mất ở chân trời xa nhanh như một mũi tên.

Tiếng cười hào hùng đó, gần như là còn mãi không dứt.

.......

“Chúng ta phải làm sao đây?”

Bình Luận (0)
Comment