Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2408 - Chương 2406: Không Oán, Không Hận, Kiếp Sau Chiến Tiếp.

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2406: Không oán, không hận, kiếp sau chiến tiếp.

“Vâng.”

Tả Trường Lộ cười ha ha một tiếng, sờ sờ đầu hắn, không hỏi nữa.

“Cha, miếng Bổ Thiên Thạch ta đưa cho cha kia, nhớ kỹ phải luôn luôn đeo trước ngực, tuyệt đối không được lấy ra khỏi người.” Tả Tiểu Đa nghiêm túc nhắc nhở.

“Được.” Tả Trường Lộ đồng ý.

Nói xong lập tức muốn sắp xếp đội ngũ dẫn người rời đi.

Tả Tiểu Đa vội vã truyền âm cho Ngô Vũ Đình: “Mẹ, ta chủ quan, trong lúc vô tình đã tiết lộ rất nhiều thiên cơ cho cha, khiến cho vận đạo bản thân cha tạo ra thế phản phệ, sợ sẽ có trở ngại, sau này ngươi tuyệt đối không được rời khỏi cha, có thể nhờ vào vận đạo bản thân giúp đỡ tránh họa. Chuyện này không cần cha biết, nhớ kỹ đừng quên.”

Ngô Vũ Đình nghe vậy giật nảy mình, việc này liên quan đến an nguy của Tả Trường Lộ, nào dám thờ ơ, lập tức ghi nhớ, khắc khi đáy lòng.

“Các huynh đệ!” Tả Trường Lộ lớn tiếng hét lên: “Đi thôi!”

Ầm vang một tiếng, vô số tiếng vang rung động trời cao.

“Đi đi đi! Đi giết Ma con thôi... Ha ha ha ha...”

“Ầm ầm...”

Trong một âm thanh kỳ quái không có dáng vẻ chính thức, đại đội to lớn chỉnh tề lay động đột ngột trồi lên từ mặt đất, từng đội từng đội xông lên bầu trời.

Sau đó lần lượt biến mất bên trong khoảng không rộng lớn.

Đội ngũ của bọn hắn chỉnh tề như vậy, gần như không có bất cứ người nào quay đầu lại, cũng không có bất cứ kẻ nào nói một câu tạm biệt.

Nhưng mà, Tả Tiểu Đa nhìn thấy rất rõ ràng, trước đó, mỗi một người bọn hắn đều đã đào một chút đất ở Nhật Nguyệt Quan, đặt trong ngực.

Đây là nơi mình đã từng chiến đấu, là mảnh đất mình đã từng liều mạng bảo vệ!

“Tăng tăng tăng...”

Trong hư không, tiếng đàn như có như không vang lên.

Không biết người nào bắt nhịp, bên trên Nhật Nguyệt Quan đột nhiên vang lên tiếng ca trầm đục.

- Trên Trời Đổ Máu -

“Ngày ấy ngươi đi, trên trời đổ tuyết...

Ngươi nói trong lòng là nhà, ngươi nói phía sau là tổ quốc...

...

Ngày ấy ngươi về... Bầu trời máu rơi...

Nụ cười yên bình trên tấm ảnh, là thanh xuân khi dừng lại của ngươi...

Ngươi bảo vệ tất cả, nhưng ngươi vứt bỏ ta...

... Ngươi bảo vệ nhà, ngươi bảo vệ tổ quốc... Nhưng ngươi sẽ không, tiếp tục bảo vệ ta...”

Sau khi đại quân rời đi càng ngày càng xa.

Vô số người lệ đổ như mưa.

Mãi đến khi đoàn quân rời đi hồi lâu, vài người ở bên dưới mới dám lên tiếng gọi lớn: “Nhất định phải trở lại đấy! Nhất định phải trở lại! !!”

Những lời này, trong lúc đoàn đại quân rời đi, bọn họ không dám nói, sợ làm lay động lòng quân, sợ những chiến hữu trên chiến trường khó lòng chịu được.

Nhưng lúc này, thì không cần thiết phải tiếp tục dồn nén nữa rồi.

Chỉ trong vòng mười mấy phút, cả đám người cao to vạm vỡ đều đã khóc như mưa.

Trong quân doanh, từng tiếng trống triệu tập vang vọng khắp nơi.

Bên này, đến lúc tập họp rồi!

Vô số tướng sĩ, hoặc là nhét một nắm đất vào áo, hoặc là nhét một vò rượu, hoặc là nhét vài miếng thịt, hoặc là, chỉ là nắm lấy một hòn đá nhỏ cho vào áo.

Nhật Nguyệt Quan, sắp sữa bị bỏ lại rồi.

Ít ra thì cái nơi chiến đấu đã mấy vạn năm này, một khoảng thời gian rất lâu sau thì mình sẽ không quay lại đây nữa.

Cũng có thể..... phần đời còn lại của mình, cũng không thể nào trở về được nữa!

Những anh hùng hào kiệt đã từng ác chiến tại Nhật Nguyệt Quan này, trong những năm tháng sau này, họ đã đem máu xương của mình nhuộm khắp mảnh đất đại lục mà biết bao chiến sĩ đã liều mạng bảo vệ, biết bao người đang vẫy tay từ biệt Tả Tiểu Đa.

Cười lên ha ha.

“Cháu trai! Chúng ta quay đầu lại tạm biệt thôi!”

“Cố gắng sống tốt! Cố gắng tu luyện! Cố mà sống thật hạnh phúc!”

“Ha ha ha, cả đời này của ta, có thể khiến cho con trai của Ngự Tọa gọi ta một tiếng chú, có thể uống được rượu mừng của con trai Ngự Tọa..... đáng rồi!”

“Đi thôi đi thôi, xem xem vận khí thế nào, kiếp này, cũng không biết là còn có thể quay về trấn thủ nơi này hay không, ha ha ha....”

“Xem bộ dạng chua xót đó của ngươi..... thân thể này nữa, vùi thây ở nơi nào đó không phải là hết một kiếp người sao? Lẽ nào trước khi đến Nhật Nguyệt Quan, lại chưa từng nghĩ qua nơi mình sẽ nằm xuống hay sao? Có thể sống đến bây giờ, thì đã là quá hời rồi, vậy mà còn không biết đủ à!”

“Nhanh lên đi, không đi sẽ phải chịu quân hình đấy. Lề mề gì nữa? Sinh tử đã bao nhiêu năm mà vẫn chưa nhìn thấu hay sao?”

“Ha ha ha..... nói cũng phải.”

“Các con yêu của ta, có gắng mà sống tiếp, cố mà hành phúc! Cố gắng mà..... hưởng thụ nhân thế hồng trần này đi, ha ha ha....”

“Thế giới này, chẳng tươi đẹp tý nào, nhưng mà mẹ kiếp, đời này của ta sao lại phải trải qua cảnh này chứ....”

“Đi thôi đi thôi.....”

Mấy lão già râu ria bờm xờm, dựa sát vào nhau, người nồng nặc mùi rượu, tụm năm tụm ba, đi về hướng quân doanh.

Dọc đường còn lớn tiếng cười nói, lớn tiếng chửi đổng, trêu đùa với nhau, nói với nhau hãy bảo trọng....

Bỗng chốc, Tả Tiểu Đa nhiệt huyết dâng trào, không nhịn nỗi mà phóng người bay lên, đứng ở trên không trung, lớn tiếng nói: “Hôm nay đa tạ các vị, đến chúc mừng cho cháu! Mọi người cũng đừng quá lo lắng, hôm nay mỗi người một ngả, ngày sau có dịp sẽ lại họp mặt cùng nhau ăn uống no say! Đợi sau khi vợ của cháu sinh được con trai con gái rồi, nhất định sẽ lại mời các chú đến uống rượu mừng, tiếp tục mối nhân duyên ngày trước!”

Thanh âm còn chưa dứt, nhưng đã nghe thấy một tiếng động lớn, vô số vò rượu, đột nhiên phát nổ trên không trung, mùi rượu nồng nặc xộc lên, hồi lâu sau vẫn còn chưa tan hết.

Tả Tiểu Đa lớn tiếng cười ha ha: “Hôm nay, cứ mượn rượu lập lời thề, một lời đã định, không gặp không về, đến lúc đó không say không thôi, giữ đúng lời này!”

Tiếng của hắn truyền xa khắp trăm ngàn dặm, lớn tiếng nói: “Đến ngày đó, ai không đến chính là chó con!”

Tất cả tướng sĩ phút chốc đều ngây người, sau đó thì phá lên cười vang vọng cả một vùng trời.

“Được! Một lời đã định! Không gặp không về!”

“Ly rượu mừng này, lão đây uống chắc rồi!”

“Không say không về, ngày sau gặp lại!”

“Ai không đến sẽ là chó con! Ha ha ha ha..... Cháu của ta, giỏi lắm đấy, sảng khoái lắm!

“Ha ha ha, được thôi cháu của ta, đến hôm đó không gặp không về!”

“Hưa hưa.....”

“........”

Bình Luận (0)
Comment