Lại tiến lên đỉnh núi, ngắm nhìn đỉnh Bạch Sơn phủ đầy tuyết, chẳng biết tự khi nào đã lập nên một Anh Hồn Quan.
Khí thế hùng hồn, sao trời nối nhau.
Cứ mỗi khoảng cách giữa hai cửa ải càng có khí thế va chạm của ranh giới nghìn dặm, đủ để khóa chặt khu vực nghìn dặm xung quanh, giống như hai chiến binh chấp kiếm xung kích, lẫm liệt hào hùng, chú ý quan sát phạm vi nghìn dặm trước mặt!
Chỉ có bảy mươi Anh Hồn Quan trên đỉnh Bạch Sơn trải dài ba mươi lăm nghìn dặm ranh giới!
Vô sô Anh Linh đang âm thầm bảo vệ đại lục.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm chứng kiến khung cảnh vợi sự cung kính và nể phục, họ cúi đầu thể hiện lòng tôn trọng của mình.
Sự trang nghiêm không lời này khiến cả hai cảm thấy kinh ngạc từ tận đáy lòng.
Vì họ biết, Anh Hồn Quan có xuất xứ từ đâu… đó là những anh hùng đã đạt đến thọ mệnh của mình…
Từ bỏ cơ hội nhập Đạo để tái sinh lần nữa, từ bỏ tất cả mọi thứ, từ bỏ những vết tích còn lưu lại trên thế gian này, cam tâm tình nguyện trở thành hùng quan bất diệt!
Ít nhất mười vị Anh Linh đã phải hy sinh để tạo nên một cổng Anh Hồn Quan!
Một đường vội vã tới đây, dựa vào tu vi của cả hai cũng không thể xé không gian nữa. Đến việc phi hành cũng có thể cảm nhận được sự uể oải.
Đây chính là đặc điểm của Anh Hồn Quan, cấm bay trong phạm vi nghìn dặm!
Hai người không chậm trễ nữa, hối hả vượt qua Bạch Sơn.
Trên không trung, có thể nhìn thấy những trận tuyết lớn quanh năm của Bạch Sơn không ngừng rơi xuống.
Cả hai không nói gì, tăng tốc tiến về phía trước.
Càng trong tình cảnh này, càng cảm nhận rõ, đã có vô số chiến binh đóng giữ bên trong những Anh Hồn Quan ấy. Đằng sau, từ tứ phía, có rất nhiều chiến binh đang đuổi theo về phía này.
Bọn họ đã đi hơn nghìn dặm, mang theo khí thế làm việc nghĩa quyết không chùn bước, liều chết không từ rồi tiến vào trận bão tuyết này, xông thẳng vào tử địa!
Chờ đợi, thời khắc nhiệt huyết cạn kiệt!
Bởi vì… Sau khi Ma Tộc quay về, đột phá Phong ấn của Đạo Minh, muốn tiến vào Đại lục Tinh Hồn thì phải tấn công từ đây!
Khu vực Bạch Sơn bốn mươi nghìn dặm này, chính là tuyến phòng thủ đầu tiên của đại lục Tinh Hồn!
Trận chiến nơi đây sẽ tàn nhẫn và thảm khốc gấp trăm nghìn lần so với trận chiến ở Nhật Nguyệt Quan!
Ít lâu nữa, Bạch Sơn sẽ nhuốm màu đỏ tươi!
Đây là điều tất yếu. Bởi vì Đạo Minh không thể ngăn cản Ma Tộc, dù có dùng toàn lực, nhưng bàn đến khả năng của Đạo Minh từ trước đến nay, chiến lực cũng chỉ ở mức bình bình, không sụp đổ ngay cũng đã giỏi lắm rồi!
Hai người đáp xuống, tiếp tục chạy, họ chạy được khoảng một nghìn năm trăm dặm bên ngoài ranh giới, lúc này mới cảm nhận được hiệu quả của Lĩnh Vực Cấm Không đã biến mất.
“Vùng hòa hoãn hẳn một nghìn năm trăm dặm, hiệu quả của Lĩnh Vực Cấm Không còn hơn cả dự đoán, đúng là mảnh đất nơi vô số Anh Linh đã ngã xuống…”
Tả Tiểu Đa khẽ thở dài.
Cả hai vượt qua Phong Vân Bình Nguyên, tiến vào bên trong Đạo Minh, chỉ nhìn thấy những người của Đạo Minh đang xây dựng Phòng Cản Chấn với khí thế ngút trời.
Mọi người vừa chạy vừa la hét, trông có vẻ vô cùng khẩn trương.
Nhưng giờ đây…
Tả Tiểu Đa ngẩng đầu nhìn lên trời, nhận ra đã quá hừng đông rồi.
Qua hôm nay, lại thêm một ngày một đêm nữa…
Ma Tộc sẽ đến.
Làm gì còn thời gian làm những chuyện này nữa đâu.
Những việc này còn chẳng phải mất bò mới lo làm chuồng, nó chỉ cản chấn động thôi, còn có tác dụng gì nữa?
Nói trắng ra… hành động cản chấn động hiện tại chỉ đủ giữ được mạng sống của những người bên này, nhưng một khi Ma Tộc tấn công vào bên trong… Những người dân Đạo Minh may mắn sống sót sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thức ăn cho Ma Tộc!
Chạy hết tốc lực, không ngừng xé rách không gian…
Trong chặng đường vượt qua bốn trăm nghìn dặm Đại lục Đạo Minh, lúc Tả Tiểu Đa đang nghỉ ngơi, hắn vẫn bận rộn chỉ cho Tiểu Long trộm mười mấy Long Mạch của Đạo Minh và rất nhiều thiên tài địa bảo được chôn dưới lòng đất.
“Dù sao thiên địa này sắp nghênh đón hạo kiếp, chi bằng để ta lấy cho thú cưng dùng, đỡ phải lãng phí…” – Tả Tiểu Đa khá yên tâm với chuyện này, không hề có cảm giác ngại ngùng khi làm ra chuyện giậu đổ bìm leo.
Sau một chặng đường dài, hai người cuối cùng cũng tới được Bờ Biển Ôn Dịch.
Khi đến đây, đã có thể cảm nhận được khí tức cuồn cuộn cách xa nghìn dặm của đội quân Tả Trường Lộ, Tả Tiểu Đa cẩn thận che giấu khí tức, tránh để cha mẹ biết đến sự xuất hiện của mình.
Sau đó, hắn xông vào Diệt Không Tháp.
Giống như bọn Lý thành Long, bắt đầu tu luyện ngày đêm!
Hiện tại là tám giờ sáng, còn bốn mươi lăm tiếng nữa, Ma Tộc sẽ đến. Tức là còn chưa đầy hai ngày!
Nhưng đối với Tả Tiểu Đa, đó là thời gian hai năm bốn tháng!
Trong thời gian này, Tả Tiểu Đa quyết định mục tiêu của hắn sẽ là đỉnh Hỗn Nguyên!
Bản thân hắn giờ đây đang là đỉnh Hợp Đạo, đã áp chế chân nguyên được bốn lần!
Cảm ngộ, tâm cảnh, hắn không thiếu gì cả.
Thứ duy nhất hắn thiếu, chính là sự tích lũy chân nguyên!
Có nhiều người không hiểu tích lũy chân nguyên, cho rằng chỉ là việc tích lũy đơn thuần, dựa vào lượng linh lực và lượng dung nạp của đan điền, không ngừng luyện công hấp thụ linh uẩn của thiên địa là có thể thành sao?
Thực ra, bản chất của việc tu luyện vĩnh viễn không thể chỉ có như vậy.
Dù trong thiên địa tài bảo hay là linh khí bên trong Tinh Hồn Ngọc, bên trong đều là một loại linh khí có tên ‘Đại Chúng Hóa’.
Khó có thể nói rằng sự khác nhau của linh khí chỉ nằm ở độ tinh khiết.
Mà phải kể đến việc khi hấp thụ vào cơ thể, trở thành sức mạnh của người tu luyện, vẫn phải giải quyết nhiều trục trặc nữa.
Người tu luyện dẫn những luồng linh khí từ bên ngoài qua kinh mạch trong cơ thể, lặp đi lặp lại. Mục đích là để những luồng linh khí này bị đồng hóa bởi sức mạnh bên trong cơ thể, rồi quy nạp vào đan điền. Để phần lớn linh khí luân chuyển khắp cơ thể trong vài tuần, lúc này mới hoàn thành phần quy nạp và dung hợp linh khí và biến nó trở thành một phần sức mạnh của bản thân.
Quá trình này cũng dẫn đến việc rất nhiều linh khí bị lãng phí. Từ góc độ trực quan nhất, thể hiện sự khác biệt giữa tư chất cao thấp của người tu luyện.
Có vài người, trời sinh kinh mạch đã có thể hòa hợp với linh khí. Nếu một viên Tinh Hồn Ngọc có một nghìn sợi linh khí, kẻ đó có thể hấp thu được hơn một trăm sợi linh khí trong số đó.