Nhớ lại, nếu không phải trước đó đám người Lý Thành Long liên tục giao lưu chiến đấu tàn sát bừa bãi trong đó, để Tiểu Long có nhiều kinh nghiệm xây lại thì e rằng không thể đối phó với biến cố đột ngột lần này.
Mà nói đến trợ lực thì Đan Không Đại Vu bây giờ có gương mặt đen như đáy nồi vẫn chiếm vị trí đầu, không ai sánh kịp.
Sau khi vào Diệt Không Tháp, không nói rõ được thực lực tu vi bản thân tinh tiến thế nào, nhưng cố gắng chăm chỉ bỏ ra mồn một trước mắt là thật…
Lời nói của bản thân Đan Không Đại Vu: Tháp này, tên này, là để chơi chết ta à?
Mọi người cùng vào tháp đổ này… người khác đều bế quan tu luyện, thực lực tiến bộ, chỉ có mình một lòng một dạ, bỏ cả mạng già củng cố không gian, còn góp vào nhiều bảo vật để gia cố, ai dám so độ cống hiến với ta… vì không ai rõ lực không gian hơn ta!
Mẹ nó…
“Anh Đan Không, có phải cảm giác bên trong rất kỳ diệu không?” Băng Minh Đại Vu sáp lại gần, mặt cười đê tiện.
“Ngươi đừng nói chuyện với ta.” Mặt Đan Không từ đầu đến cuối vẫn đen thui, cứ như mọi người nợ hắn mấy triệu.
“Nói đi, nói cảm nhận, có phải rất ngọt bùi cay đắng không, có phải sắp không nhịn nổi nữa mà thở dài, cuộc sống ơi cuộc sống…” Băng Minh Đại Vu theo sau Đan Không Đại Vu không rời bước, mặt đầy vẻ thổn thức.
Nhưng mùi vị hóng chuyện cười lên nỗi đau người khác kia trên người hắn suýt nữa lan ra khắp trời.
Đương nhiên, tiện khí cũng xông lên trời, suýt nữa xông đầy Diệt Không Tháp…
“Anh Đan Không, nói chuyện đi, cho hỏi ngươi có cách nhìn cao thâm thế nào đối với Diệt Không Tháp này?”
Băng Minh Đại Vu lải nhải lảm nhảm, không rời nửa tấc sau lưng Đan Không: “... Không thể không nói đây là chuyện kỳ lạ, ài, Đan Không dốc sức xây dựng Diệt Không Tháp, chuyện này thật sự là chậc chậc chậc… vận mệnh, cuộc sống, gặp gỡ, ồ, ta say rồi…”
Đan Không Đại Vu hoàn toàn không có ý đáp lời, trán đầy sọc đen tránh sau lưng Hồng Thủy Đại Vu.
Băng Minh Đại Vu đi trước vẫn tiếp tục nói, bị Hồng Thủy Đại Vu hung hăng trừng mắt, nhịn không được không hài lòng nói: “Không phải con trai ngươi, mỗi ngày ngươi bảo vệ như kén… ăn no rửng mỡ… ta đây một bụng cảm xúc vẫn chưa hết cảm xúc đây…”
“Ngươi ngậm miệng đi… xin ngươi đó em vợ.”
Liệt Hỏa Đại Vu nắm chắc thời gian dùng một viên Huyền Băng chắn miệng Băng Minh Đại Vu lại.
Một câu đắc tội hai người hay thật.
Miệng Băng Minh Đại Vu bị bịt lại, cả bụng thơ văn không thốt ra được, sốt ruột kêu ô ô.
Liệt Hỏa Đại Vu không hề buông lỏng.
Hắn sợ cậu em vợ này nói gì đó, bây giờ không phải là lúc bình thường.
Vào lúc này, Đan Không Đại Vu chính là mấu chốt quan trọng nhất, chỉ cần cái miệng kia nói linh tinh một chút, bất kể là Hồng Thủy Đại Vu hay là Tả Trường Lộ đều sẽ lập tức nhảy ra trị Băng Minh Đại Vu. Cụ thể trị như thế nào, nhẹ nhất là đau nhức nằm bẹp một chỗ, đánh gần chết cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
Tiếp đó mọi người bắt đầu tu luyện, vừa chăm chú tu luyện vừa nhìn lượng lớn phấn Tinh Hồn Ngọc mình đã dùng rơi đầy mặt đất, sau đó biến mất không thấy gì nữa. Tất cả đều chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Cấp bậc tu vi của đám người này đã quá cao, cho dù là Tinh Hồn Ngọc cực phẩm, đối với bọn họ cũng hóa thành phấn vụn trong chớp mắt mà thôi.
Thế nên bọn họ muốn tiến thêm một bước, một là mượn các loại thiên tài địa bảo phù hợp với thuộc tính của bản thân, hoặc là tìm hiểu bí ẩn công thể của chính bản thân mình, dùng sự tinh tế chặt chẽ, thiên trường địa cửu, tinh tiến từng chút một. Nếu như bọn họ chỉ dùng Tinh Hồn Ngọc làm nguyên liệu hỗ trợ tu luyện, vậy thì bao nhiêu cũng không đủ.
Có điều ngay sau đó lại là ngoại lệ trong ngoại lệ, chính vì Tinh Hồn Ngọc không có tác dụng đáng kể đối với bọn họ, nó lại gián tiếp tạo thành một vòng luẩn quẩn. Trong lúc hít thở, lượng lớn Tinh Hồn Ngọc xung quanh bọn họ hóa thành lượng lớn phấn vụn, sau đó bị không gian Diệt Không Tháp hấp thu, sau đó lại tiêu hao, lại tiếp tục hấp thu, cứ tuần hoàn như thế. Mặc dù như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều Tinh Hồn Ngọc, nhưng cũng gián tiếp chế tạo ra lượng lớn bột phấn Tinh Hồn Ngọc.
Quả thực là một đám máy chế tạo bột phấn Tinh Hồn Ngọc khổng lồ!
Hồng Thủy Đại Vu lén tìm Tả Trường Lộ, truyền âm nói: “Lão Tả, nơi này... có thể xem xét lưu lại chút hạt giống không?”
Nhìn thấy sự đặc biệt của không gian này, Hồng Thủy Đại Vu rốt cuộc động lòng. Nơi này chính là mảnh đất tốt nhất để lưu lại chút hạt giống nhân tài.
Nhưng muốn để hạt giống của Vu Minh tiến vào, Tả Trường Lộ không đồng ý là chuyện không thể.
Phỏng chừng cả đám người cũng sẽ bị Tả Tiểu Đa giết chết. Tính cách của đứa con nuôi này, Hồng Thủy Đại Vu vẫn hiểu rất rõ.
Tên này thoạt nhìn vừa cợt nhả vừa phóng túng vừa đê tiện, nhưng sự độc ác từ trong xương tủy đó cũng là chuyện rất rõ ràng.
Lực sát thương của đôi đại chùy đó, Hồng Thủy Đại Vu hiểu rõ hơn ai hết.
Tả Trường Lộ thở dài: “Ngươi cũng bi quan như thế sao?”
Hồng Thủy Đại Vu im lặng một chút, nói: “Đối mặt với Ma Tổ, chỉ sợ là... ngay cả hy vọng chạy trốn cũng là chuyện xa vời.”
Tả Trường Lộ im lặng.
Những lời này của Hồng Thủy Đại Vu cũng chính là điều mà hắn nghĩ trong lòng. Hắn ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi:
“Tu vi của Ma Tổ, ngươi cho rằng... đã đến trình độ nào rồi?”
“Nếu như nói ngươi và ta, cái mà chúng ta gọi là tu vi Hỗn Độn, chính là thứ gần với cấp Bán Thánh, thì cảnh giới của Ma Tổ, ít nhất cũng phải là Chuẩn Thánh, hoặc là Á Thánh... Nhưng nói đến sức chiến đấu của Ma Tổ, nhất là phối hợp với Thí Thần Thương, tuyệt đối có thể xưng là cấp Thánh Nhân!”
Hồng Thủy Đại Vu thở dài: “Dũng khí có cao tới đâu, thực lực thực sự chênh lệch quá xa, cuối cùng cũng khó có thể được việc.”
“Chuẩn Thánh, sức chiến đấu Thánh Nhân...” Tả Trường Lộ lẩm bẩm trong miệng.
“Ta thậm chí cảm thấy, những Thánh Nhân được xưng không dùng chiến lực kia, còn không phải là đối thủ của Ma Tổ.” Hồng Thủy Đại Vu nói: “Sức chiến đấu của Ma Tổ mặc dù không chênh lệch nhiều so với Đông Hoàng bệ hạ.”
“Nói cách khác, cho dù là ta đạt đến cấp bậc như Cộng Công Tổ Vu, thì hơn phân nửa cũng không phải là đối thủ của Ma Tổ.”