So sánh với Tả Tiểu Đa... chúng ta không yếu mới là không bình thường...
Cho nên tâm bình khí hòa...
Dĩ nhiên, lời này cũng chính là suy nghĩ ở trong lòng bọn họ, âm thầm nói một chút thì sảng khoái cái mồm.
Suy cho cùng trong lòng mọi người cũng hiểu được, lý lẽ này không thể bẻ lại. Tu vi của Du Đông Thiên rất cao, đã đạt tới đỉnh phong đời này, nhưng hắn đã tu luyện bao nhiêu năm, mà Tả Tiểu Đa mới tu luyện mấy năm, làm sao mà so sánh được?
Nhưng mà!
Gù không lớn ở lưng! (* chơi chữ, “lưng” trong tiếng Trung đồng âm với “bối phận, thế hệ”)
Tả Tiểu Đa ngươi là vai vế trên, chúng ta không so với ngươi, ngươi cũng đừng có so sánh với chúng ta...
Ngày này, Hồng Tiểu Ngưu mang khuôn mặt như đưa đám với hai cục bướu như sắp phát nổ đến tìm Tả Tiểu Đa.
“Tả tổ tông, xin tha giúp chúng ta được không... Một ngày bị đánh hơn ba mươi lần đấy... Đây là cái cuộc sống khốn kiếp gì chứ...”
Tả Tiểu Đa đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Tổ tông cái con mẹ nhà ngươi.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã thản nhiên nghênh ngang rời đi.
Bên trong Diệt Không Tháp vô cùng náo loạn, hơn bảy mươi người đang bị đánh, hơn một trăm người đang đánh người...
Người duy nhất rảnh rỗi là Lý Thành Long lại đang tổ chức nhóm.
Hắn tổ chức năm mươi sáu người của Vu Minh thành các tổ tám người, tổng cộng có bảy tổ, ăn khớp với bảy ngày trong tuần.
Dựa theo cách nói sâu sắc của Lý Thành Long thì chính là: Như vậy mỗi ngày đều có người bị đánh.
Quả thực là sự phân chia hoàn hảo!
Dưới bầu không khí gà bay chó sủa, hô to gọi nhỏ, tiếng hò hét gào thét không dứt này, thực lực của mọi người cũng lộ ra trạng thái tiến bộ nhanh chóng.
Không có so sánh thì không có đau thương, không có đau thương thì không có động lực. Ở đây, những lời này quả thực được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Năm mươi sáu tên nhóc Vu Minh kia đang đứng trên bờ vực sụp đổ, ngày nào cũng có thể tự rèn luyện bản thân đến chết...
Hai tháng trôi qua ở thế giới bên ngoài, bên trong Diệt Không Tháp đã qua hơn ba mươi năm.
Thực lực tu vi của đám người Tả Tiểu Đa trước mắt đã đạt đến Hỗn Nguyên đỉnh phong. Lực lượng chiến đấu như vậy, đã đuổi kịp mấy người Tả Lộ Thiên Vương... rốt cuộc đã có thể bước vào hàng ngũ đỉnh phong. Mặc dù là đầu đỉnh phong, nhưng cũng là đỉnh phong rồi!
Điểm khác biệt hơn nữa là, mấy người Tả Lộ Thiên Vương ngày ngày đều băn khoăn về chuyện đột phá, nhanh chóng muốn tiến thêm một bước. Đến trình độ bậc này của bọn họ, đã sớm không chỉ đơn thuần là vấn đề tích lũy, mà là cảm ngộ đột phá của tu vi, tâm cảnh.
Hoặc có đôi khi linh quang chợt lóe là có thể đột phá, giống như là lập địa thành Phật vậy.
Nhưng phần lớn đều là cuối của đời này, cũng chưa chắc đã có thể đột phá, bị kẹt chết ở chỗ này!
Người như vậy, bây giờ đã rất rất nhiều.
Mấy người Tả Lộ Thiên Vương, Nam Chính Càn, Đông Phương Chính Dương,... hơn bốn mươi người, tất cả đều khổ tu ở đây hơn ba mươi năm, kẹt ở bước này, từ đầu đến cuối không có cách nào đột phá, đã tiến thêm một bước nữa!
Sau khi Đan Không Đại Vu và Băng Minh Đại Vu chiến một trận với Tả Tiểu Đa, hai người rất ăn ý mà nhượng bộ lui binh.
Lần này khá tốt, ngang nhau.
Nhưng nếu lại có lần tiếp theo, đoán chừng sẽ không phải là đối thủ.
Nhưng ta không chọc nổi, chẳng lẽ còn không trốn nổi sao?
Nhưng quả thực là không trốn nổi.
Bởi vì đánh một trận này đã khiến Tả Tiểu Đa hoàn toàn hiểu ra vài chuyện.
“Ngươi là Băng Tiểu Băng?”
“Ngươi là Không Tiểu Đan?”
Băng Minh và Đan Không chật vật không chịu nổi...
Lại nói tiếp...
Tả Tiểu Đa nhận ra Liệt Tiểu Hỏa...
Lập tức, từ đó về sau, mỗi lần ba người nhìn thấy Tả Tiểu Đa thì chạy trốn...
Bởi vì Tả Tiểu Đa vừa gặp đã nói: “Tiểu Băng à... Tiểu Đan à... Tiểu Hỏa à...”
Lại còn không gọi chú nữa...
Khốn kiếp đến mức nào chứ.
Hết lần này tới lần khác ba người không thể phản bác, câu nói đầu tiên của Tả Tiểu Đa đã không phản bác được: “Chính các ngươi nói, chúng ta lúc đó không phải là luận giao ngang hàng sao? Ta coi các ngươi là huynh đệ, còn xin uống rượu, kết quả các ngươi lại muốn làm trưởng bối của ta, đây là lý gì chứ?”
“Không cần nói xạo, các ngươi nói, vừa rồi chúng ta không có luận giao ngang hàng sao!”
“Hừ, ăn của ta uống của ta đấy, vậy mà lại bày ra dáng vẻ này...”
Liệt Hỏa, Đan Không, Băng Minh bể đầu sứt trán, càng về sau thực sự càng không thể tránh khỏi, lại đi ra chiến đấu...
Lão tử ra chiến trường chứ không muốn ở đây chịu cơn giận...
Có mười hai Đại Vu, Ngự Tọa Tuần Thiên và Thất Kiếm Đạo Minh, những người có kinh nghiệm cao nhất ba đại lục truyền thụ, thậm chí hỗ trợ khơi thông kinh mạch, tu vi của mọi người đều đã tăng lên đáng kể!
Thậm chí có thể nói, tiến độ tu luyện bất cứ lúc nào trong kiếp này cũng không thể so sánh với hơn ba mươi năm trong Diệt Không Tháp!
Nhưng khi tu vi bản thân đạt đến đỉnh phong hiện tại, lại gặp phải vấn đề bình cnahr. Tất cả đều bị kẹt ở đây, không có một ai là ngoại lệ!
Mà sau hơn một tháng học tập tích lũy và chờ đợi ở ngoại giới, cuối cùng Ma tộc cũng đã bắt đầu muốn phát động tổng tiến công.
Thời gian không đợi người!
“Miễn cưỡng ngưng lại ở trong đây đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi, không phải là tích lũy căn cơ, mà là một chút cơ duyên chưa tới!”
Tả Trường Lộ cũng vô cùng chán nản về vấn đề này.
Nhiều người như vậy, nhiều vị đỉnh phong trên thế giới này như vậy, tất cả đều không đột phá được cảnh giới, phải nói là một chuyện vô cùng vi diệu.
Nếu như mọi người còn phân tán ở các đại lục, mọi người có thể không cảm thấy điều gì, thậm chí còn thấy rất bình thường. Đã là cấp bậc đỉnh phong của thế giới, muốn tiến thêm một bước nữa, nào phải là chuyện dễ dàng?
Vẫn là đặt nó trong sự mài giũa hàng mấy ngàn năm mấy vạn năm thì mới ổn thỏa và bình thường nhất.
Nhưng mà tụ tập lại ở nơi này... lại có vẻ không được bình thường.
“Hiện tại chiến sự hung hiểm ác liệt, cứ xông pha chiến đấu, cố gắng tìm cơ hội bên bờ vực sinh tử, đột phá sẽ lập tức đột phá, không đột phá được thì cũng chỉ là một số phận một sinh mạng mà thôi...”
Giờ này khắc này, ánh mắt cả đám đỉnh phong nhìn Tả Tiểu Đa hẳn là tràn đầy sự hâm mộ.
Tất cả mọi người đều biết một chuyện: Nhóm bọn họ lâm vào bình cảnh của cảnh giới, mà mười lăm đứa nhỏ này lại không có sự băn khoăn đó!