Một câu chưa nói hết, cả người hắn đã lộ vẻ chán chường, suy sụp tới cực hạn.
Hồng Thủy Đại Vu lạnh lùng nói: “Nếu như hậu bối tạo nghiệt mà cũng do ngươi gánh chịu thì bây giờ chỉ sợ cỏ dại trên mộ ngươi đã biến thành rừng rậm rồi. Ý ta là, nếu như mộ của ngươi còn chưa có bị đào.”
Phong Đạo Nhân liếc mắt nhìn Hồng Thủy Đại Vu.
Biết rõ tên này đang an ủi mình, nhưng mà sao nghe lại khó chịu thế này?
“Đám nhãi con kia xử lý thế nào rồi?”
Lôi Đạo Nhân hỏi.
“Mấy chưởng của ta đánh chết khoảng chừng ba trăm người, hậu nhân bất tài, hậu nhân bất tài...” Phong Đạo Nhân ho khan một tiếng, lửa giận từ từ giảm xuống, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút hối hận.
“Xử trí không đúng cách. Sao không để chúng lên chiến trường, có ý nghĩa hơn, lại càng hiệu quả hơn.”
“Vừa rồi ta đâu còn nghĩ nhiều được... Bị nhục nhã đến mức không còn mặt mũi nào mà sống nữa... haizz!”
Hắn thở dài thườn thượt, cảm giác khó tả không nói nên lời.
Tuyết Đạo Nhân là người cuối cùng quay lại, chậm rãi nói: “Ta đã để cho những đứa nhỏ từ mười lăm tuổi trở xuống và vài võ giả dưới Hóa Vân... tiến vào quan nội rồi.”
Phong Đạo Nhân giận dữ, vỗ bàn quát lên: “Tại sao phải làm thế? Người khác đều đang chiến đấu hăng hái, tại sao bọn họ phải về hậu phương? Tại sao ngươi phải làm như vậy? Lão tử không gánh nổi mấy kẻ này!”
Tuyết Đạo Nhân thản nhiên nói: “Ngươi hét lên cái gì? Nếu quả thật không muốn, ngươi có thể bắt tất cả đám trẻ đó lại, chờ Ma tộc đến rồi ném vào miệng chúng là được. Người có khả năng giết địch muốn chạy trốn, chúng ta hiển nhiên sẽ không bằng lòng. Nhưng những phụ nữ và trẻ em không có khả năng giết địch phải lui về hậu phương không phải là đúng sao?”
“Dân thường cũng có thể dời đi, tại sao trẻ nhỏ nhà chúng ta lại không thể? Chẳng lẽ chỉ vì ngươi là người đứng đầu Đạo Minh, nên bọn họ cũng chỉ có thể chết trận ở đây sao? Cho dù là người không có tu vi cũng phải chết? Bên trên vội vàng đưa đi chết sao? Đây là cái logic khỉ gì vậy?”
Phong Đạo Nhân bị kiềm lại, cả giận nói: “Ta...”
“Được rồi, cứ như vậy đi.” Tả Trường Lộ giải quyết dứt khoát: “Bây giờ là lúc nào rồi, dây dưa những việc nhỏ không đáng kể như thế này còn có ý gì? Tiếp tục họp, bàn bạc chuyện đối phó với kẻ địch.”
Trong tin tức mà Vạn Dân Sinh truyền về trước đó, tình thế của Hỏa Đạo Nhân và Vân Đạo Nhân của Đạo Minh đã vô cùng nguy hiểm, khó có thể tiếp tục rồi.
Xây dựng phòng tuyến hai mươi triệu quân, cộng thêm sự tiếp viện rải rác của các lực lượng vũ trang dân gian của Đạo Minh, gần như tổng cộng khoảng hai mươi ba triệu người.
Và sau mười hai ngày chiến đấu ác liệt, số quân còn lại bây giờ không đến bảy triệu người, hơn nữa phần lớn là những người bị thương, không đủ sức chiến đấu!
Trong số sáu vị Thiên Vương ở lại, đã có ba người chết trận, hai mươi mấy vị nguyên soái phó soái cũng đã chết trận hơn phân nửa.
Ngay cả Hỏa Đạo Nhân và Vân Đạo Nhân cũng bị thương nặng, chỉ có thể dựa vào căn cơ tu luyện của mình để trấn áp duy trì mà thôi.
Nếu không phải là có Bổ Thiên Thạch mà Tả Trường Lộ từng tặng, e rằng hai ngươi hiện tại đã không chịu nổi nữa.
Nhất là đối mặt với cuộc tấn công tự bạo liều chết của Đạo Minh vào phút cuối, Ma tộc bên kia cũng tổ chức đội ngũ giống như vậy, đáp trả bằng những thủ đoạn cực đoan tương tự... Cứ như vậy, sự tiêu hao và tổn thất chiến tranh của cả hai bên đã trở lại cùng một mức độ.
Thủ đoạn tự bạo luôn chỉ xuất hiện ở những kẻ tương đối yếu thế, là thủ đoạn cuối cùng khi đối mặt với kẻ địch mạnh mà không thể làm gì. Phía Ma tộc rõ ràng là đang chiếm ưu thế, bất kể là binh lực, thực lực tổng hợp hay là những phương diện khác, tất cả đều như thế, nhưng lại cứ làm theo phía Đạo Minh bên này, hở chút là tự bạo, giết đến mức quân phòng thủ của Đạo Minh không kịp đề phòng, khó lòng phòng bị.
Đối mặt với công kích nặng nề như vậy, núi Thiên Lang sao có thể không gặp nguy hiểm, quả thực là có thể thất thủ bất cứ lúc nào.
Bên kia Hỏa Đạo Nhân đã phái người truyền tin tức, chạy tới bên này.
“Nhiều nhất chỉ có thể kiên trì ba ngày nữa. Thật xấu hổ, nhiệm vụ một tháng cũng không thể hoàn thành, kiếp này không thể diệt sạch tà ma, thật đáng tiếc.”
Đây là lời nguyên văn của Hỏa Đạo Nhân, cũng là di thư, là lời từ biệt cuối cùng.
Không có tức giận và tuyệt vọng, rất bình tĩnh, cũng không có lo lắng cho sự an toàn của các huynh đệ bên này.
Chẳng qua chỉ là một thông báo đơn giản.
Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày sau, bên phía chúng ta sẽ không ngăn chặn được nữa.
Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa!
...
Ở phía bên kia núi Thiên Lang.
Hỏa Đạo Nhân đứng trước quan ải, nhìn chăm chú trận ác chiến bên ngoài!
Trong bán kính hàng ngàn dặm, các xác chết đã được chất thành đống rất cao, trong đó có chiến sĩ Đạo Minh, có võ giả Ma tộc.
Máu bay đầy trời.
Bên kia đã bắt đầu nổi lên lửa lớn, đốt cháy thi thể.
Nhưng Ma tộc cũng không kiêng kỵ gì thi thể hay ôn dịch, nhưng thi thể rơi vào trong tay Ma tộc gần như đã bị ăn sạch...
Thì ra là đang giao chiến trên chiến trường, không kịp ăn, nếu không...
“Đại lục phía sau còn có bao nhiêu người chưa rút đi?” Hỏa Đạo Nhân nhìn khói lửa trước mắt, ánh mắt hơi hoang mang, nhẹ giọng hỏi.
“Ước tính có chừng bảy trăm đến tám trăm triệu người chưa rời đi... Bên này, còn đang chiến đấu, còn có thể gắn bó, còn có vô số người ở lại, gửi tiếp tế cho tiền tuyến, khao quân...”
Một vị Thiên Vương phía sau cúi đầu, trên mặt đầy vẻ phức tạp không nói nên lời.
Trên thực tế, những người chưa đi, đâu phải chỉ có bảy tám trăm triệu?
Con số này...
Còn vượt xa.
“Ha ha... khao quân...” Trên mặt Hỏa Đạo Nhân lộ ra nụ cười giễu cợt.
Khao quân, từng là một hành động vô cùng vinh dự, nhất là thưởng quân đích thân ra chiến trường, càng thể hiện tình nghĩa!
Nhưng ở thời đại hiện nay, khao quân đã sớm mất đi ý nghĩa vốn có.
Nếu như ở trong chiến tranh thời cổ đại, không có tu vi phi thiên độn địa, cũng không có mấy thứ đồ đặc biệt như nhẫn không gian... thì khao quân có ý nghĩa rất lớn, đủ để kích thích tinh thần binh sĩ.
Nhưng bây giờ trong thời kỳ của Cao võ, mỗi người tham gia chiến tranh đều là người tu hành, là võ giả nhập đạo.