Cần người bình thường khao quân cái gì?
Gửi lương thực gì đó cũng vô dụng!
Võ giả cao giai dùng Tinh Hồn Ngọc để tu luyện, Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm chỉ là xuất phát điểm. Với người bình thường không biết võ công, một viên Tinh Hồn Ngọc hạ phẩm không chỉ là một vật gia truyền, mà còn là một bảo vật thể hiện sự giàu có... Sự chênh lệch trong đó đã sớm vượt xa khỏi sự nhận thức của người bình thường rất nhiều.
“Cái gọi là khao quân, cũng chỉ là cách để những người bình thường này tìm kiếm sự an ủi trong lòng phần nào mà thôi... Bọn họ không muốn đi, không muốn từ bỏ bất cứ thứ gì, nhưng lại muốn dùng cách khao quân này để khóa chặt các tướng sĩ vào sự khống chế đạo đức, khiến cho bọn họ chiến đấu đến chết... Ha ha...”
Hỏa Đạo Nhân lõi đời, lúc này lại càng hiểu rõ.
Hắn đăm chiêu suy nghĩ, đây đúng là cách nghĩ của những người này.
“Nếu ta muốn đi, ngay cả long trời lở đất, hàng trăm triệu sinh linh nhục mạ ta, ta cũng có thể đi. Nếu ta muốn ở lại, dù phía sau không còn một bóng người ta cũng có thể ở lại! Chút thủ đoạn này dùng với ta, đúng là trò cười!”
Một vị Thiên Vương bên cạnh đôi môi khô nứt, cầu khẩn nói: “Lão Tổ, ngài và Vân Tổ nhanh đi đi! Chúng ta ở lại đây, chiến tranh vẫn tiếp tục... Vì Đạo Minh chúng ta, cầu xin ngài, Lão Tổ, các ngươi đi đi!”
Tất cả tướng sĩ đồng loạt quỳ xuống: “Lão Tổ, đi đi! Cầu xin ngài! Hãy vì Đạo Minh!”
Thiên Vương Đạo Minh nói có lý, Thất Kiếm Đạo Minh chính là đỉnh núi của Đạo Minh, là cột chống trời, chống đỡ vận mệnh của Đạo Minh.
Những người khác của Đạo Minh cho dù đã ngã xuống quá nhiều, nhưng chỉ cần Thất Kiếm Đạo Minh vẫn còn ở đây, tất cả đều sẽ chu toàn, số mệnh của Đạo Minh sẽ còn nguyên vẹn.
Nhưng một khi một trong Thất Kiếm ngã xuống, số mệnh Đạo Minh đã không còn toàn vẹn nữa. Nếu hai Đạo Nhân Hỏa, Vân đều ngã xuống trong trận chiến này, số mệnh Đạo Minh ắt sẽ suy yếu mạnh, làm sao có thể tồn tại tiếp trong trận đại họa diệt thế này.
“Đi?”
Hỏa Đạo Nhân và Vân Đạo Nhân cười ha ha, hai huynh đệ liếc nhìn nhau, đều cười lên.
“Đi, lúc nào cũng có thể đi. Nhưng một khi vứt thể diện này đi, đời này bảy huynh đệ sẽ không bao giờ có thể ngóc đầu lên được nữa.”
Hai người vẻ mặt hòa nhã, cười nhìn khói báo động phía trước.
“Vân, năm đó ngươi... sắp xếp đối phó với Tả Tiểu Đa, ngươi có từng xấu hổ, hối hận không?”
“Không hề.” Vân Đạo Nhân cười vô cùng thản nhiên: “Suy cho cùng, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thừa nhận, thà bị người khác biết còn hơn bị người khác nhìn thấy. Cho đến ngày hôm đó, ta nói với Tả Trường Trường, nhưng lúc đó... Tả Trường Trường cũng không thể đánh ta nữa... ha ha...”
“Ha ha, lòng dạ hẹp hòi.”
“Đúng, đúng ta ánh mắt ta thiển cận, việc ghen ghét đố kỵ người tài này hình như là bẩm sinh rồi, ta thực sự không còn cách nào.”
Vân Đạo Nhân cười cười, nói: “Nhưng mà, rốt cuộc cũng không làm đến cùng. Hiện tại suy nghĩ một chút, cũng là chuyện đáng mừng. Ta phải cảm tạ khi đó ta đã do dự.”
Hỏa Đạo Nhân cười cười: “Lời này không sai, lúc ấy chẳng qua chỉ tổn thất mấy Phi Thiên, ta cũng cảm thấy kỳ quái. Đối phó với con trai Tả Trường Trường, cho dù ngươi và Phong có đích thân ra tay cũng chưa chắc đã ổn thỏa.”
“Nhưng đúng là đã ra tay, ai ra tay cũng đều giống nhau.”
Vân Đạo Nhân thở dài khe khẽ: “Do dự là do dự, nhưng lúc đó, ta thực sự không muốn để cho tên nhóc kia sống sót.”
Giọng điệu hắn nặng hơn: “Đây là lời thật lòng.”
“Ta hiểu được, hoàn toàn hiểu được.”
Hỏa Đạo Nhân nở nụ cười ấm áp.
Vân Đạo Nhân cười khổ: “Nhưng ta nói may mắn cũng là thật. Nếu như khi đó thành công... sợ rằng trận đánh này hôm nay, cũng chẳng cần đánh nữa.”
Nói những lời này, Hỏa Đạo Nhân im lặng một chút, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: “Ban đầu nếu có thể thành công... trận đánh ngày hôm nay, sợ rằng ngươi... cũng chưa chắc đã tham gia, hoặc là, Ma tộc, không cần phải lao lực như vậy.”
Vân Đạo Nhân ho khan kịch liệt, nở nụ cười khổ.
“Có lẽ là cửa tử trước mắt, thỉnh thoảng nhớ lại chuyện cũ, đời này, ta đã àm rất nhiều chuyện sai.”
Vân Đạo Nhân nói: “Thuở nhỏ lòng dạ hẹp hòi, tranh cường háo thắng, ánh mắt thiển cận, chỉ biết cái trước mắt; vì tư lợi, tự cho rằng làm hết sức mình vì lợi ích của Đạo Minh đã là vĩ đại đến cực điểm, vì đọa nghĩa mà bỏ qua những lỗi lầm nhỏ... Hôm nay nghĩ lại, cả đời này đầy rẫy nhưng sai lầm nhỏ nhặt, mọi thứ thật trớ trêu, thật vô lý làm sao.”
Hỏa Đạo Nhân nhìn phương xa xuất thần, mơ màng nói: “Không biết Ma Tổ La Hầu có một ngày nào đó giống chúng ta không... Hắn có thể cũng sẽ cảm thấy... cả đời này của hắn, thật ra rất hoang đường hay không?”
Một lúc lâu sau, hai người cũng không nói gì thêm, im lặng đối mặt với nhau.
Sắc trời tối sầm lại một chút, lần này Ma tộc đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, phá được cửa ải khó khăn trước mắt chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhiều nhất là ba ngày, cửa ải này sẽ bị phá vỡ!
Tiếng gió gào thét.
Huynh đệ mấy ngàn năm nhìn nhau cười.
“Ngươi trước, hay là ta trước?”
“Ta trước đi.”
“Ừ, nhớ phải chờ ta, đi chậm một bước.”
“Chắc chắn.”
Trận quyết chiến thảm khốc cuối cùng, rốt cuộc cũng bắt đầu.
Hai người Hỏa, Vân dẫn đầu sáu triệu quân Đạo Minh còn sót lại, quyết chí liều mạng đánh một trận, cố gắng hết sức để trì hoãn.
Trong ba ngày ba đêm tiếp theo, không có lấy một giây nghỉ ngơi!
Lần này Ma tộc đã nhìn thấy được ánh sáng thắng lợi, bọn họ sẽ không buông lỏng chút nào, toàn bộ binh lực đều ồ ạt ép sát, chỉ muốn dốc toàn lực để hạ núi Thiên Lang!
Ma tộc tràn đầy đồi núi, tiến hành đột phá từ nhiều phương hướng, tạo thành thế bao vây quân Đạo Minh tứ phía.
Đúng vậy, lúc này đã có rất nhiều đội quân Ma tộc xâm nhập vào đất liền. Ma vân cuồn cuộn khắp nơi, khói lửa mù trời, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chửi rủa liên tiếp vang lên, liên tục biến mất...
Đêm khuya ngày thứ ba, Vân Đạo Nhân cầm trường kiếm chém giết, hò hét chiến đấu, không còn thấy phong độ cao nhân Đạo Môn nữa, hắn càng giống như ma thần nhập thế, giết chóc bừa bãi.
Ở bên cạnh hắn, đã không còn một bóng người.
Đại quân Đạo Minh, chiến đấu đến lúc này đã chết gần như không còn ai. Ba vị Thiên Vương cũng đã lần lượt tự bạo mà chết!