Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2446 - Chương 2444: Đạo Minh Thất Thủ

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2444: Đạo Minh thất thủ

Chỉ còn lại có một mình hắn liều chết chém giết, kiếm quang tung hoành, di chuyển khắp nơi, mở một đường máu bên trong quân đội Ma tộc dày đặc, rồi lại bị càng nhiều ma chúng Ma tộc lấp vào...

Vô số cường giả Ma tộc xông lên hết lớp này đến lớp khác...

Tuy rằng Vân Đạo Nhân là nhân vật đỉnh cao đương thời, tuy nhiên sức người có lúc cạn, lúc này đã sớm kiệt sức. Viên Bổ Thiên Thạch mà Tả Trường Lộ tặng cho đã sớm tiêu hao thành phấn vụn.

Hắn không ngừng bị thương, không ngừng khôi phục, không ngừng lại trúng đòn nghiêm trọng, lại bị thương...

Các cường giả Ma tộc đều núp trong đại quân, không ngừng đánh lén.

Vân Đạo Nhân rất không cam lòng.

Hắn biết tính mạng của mình đã sắp tới hồi kết, mà nguyện vọng giờ phút này của hắn là tìm đến một vị Ma Quân, đồng quy vu tận.

Hắn không muốn cứ thế mà chết, điều đó quá không phù hợp với địa vị đỉnh cao của hắn.

Nhưng nguyện vọng này rõ ràng chính là ảo tưởng vào lúc này.

Ngay đến hiện tại, đã trải qua rất nhiều lần tự bạo của người Đạo Minh, ma chúng Ma tộc càng ngày càng hiểu rõ mấu chốt của đòn công kích tự bạo. Giờ này khắc này, căn bản sẽ không có bất cứ một vị Ma Quân nào ngu xuẩn mà đi đến trước mặt hắn đối chiến, đến thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng này của đối thủ...

Thậm chí, ngay cả Ma Thần cũng sẽ không đi tới gần đó.

Ở nơi xa xôi...

“Huynh đệ! Thì ra lại là ta đi trước!”

Một tiếng cười to dũng cảm, vẫn chấn động rung trời.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất cũng chấn động, ngay cả Anh Hồn Quan trước giờ ít khi bị tổn hại cũng bị sức mạnh kinh thiên động địa thổi bay, trên mặt đất xuất hiện vô số rãng sâu.

Hỏa Đạo Nhân, tự bạo rồi!

Vân Đạo Nhân điên cuồng vung kiếm, Ma tộc bên cạnh ngã xuống từng đám, máu tươi bắn tung tóe, nước mắt lã chã chảy xuống, miệng cười ha ha: “Lão khốn kiếp, đã nói là ta đi trước, ngươi không giữ chữ tín! Ngươi không giữ chữ tín!”

“Đừng đi quá xa! Chờ ta, chờ ta!”

Vân Đạo Nhân trút ngụm nguyên khí cuối cùng, ầm ầm bộc phát, xông thẳng vào nơi quân đội Ma tộc dầy đặc nhất.

“Lão Đại, xin lỗi... một tháng, thực sự không chống đỡ nổi nữa rồi!”

Lại là một tiếng nổ lớn, Vân Đạo Nhân hóa thành một đám mây hình nấm đang sôi trào, lấy hạch tâm làm điểm cốt lõi, mấy vạn Ma tộc theo đó hóa thành phấn vụn.

Lúc này hắn quả thực đã là đèn cạn dầu, ngay cả tự bạo cũng không thể phát huy quá nhiều sức mạnh.

Hắn tự bạo, không gian cũng hơi dừng lại trong chớp mắt ngắn ngủi. Một khắc sau, quân đội Ma tộc đồng loạt hưng phấn reo hò, sôi nổi mà vượt qua mảnh đất chiến trường này.

Giờ khắc này, bọn họ không chỉ ép chết một vị cường giả đỉnh phong của tam đại lục, mà còn chính thức phá được Thiên Lang Quan. Từ nay về sau, tiến vào Đạo Minh không còn ngăn trở, vô số ma chúng giống như một đám châu chấu trải khắp đất trời, mang theo sức mạnh hủy diệt vô hạn, tràn vào đất liền đại lục Đạo Minh.

Địa ngục trần gian đã mở ra.

...

Núi Thiên Lang, đã bị chiếm đóng rồi.

Trên dãy núi Bạch Sơn...

Vào khoảnh khắc hai người Hỏa, Vân chết đi kia, mấy người Lôi Đạo Nhân cũng không nhìn đến, cũng không nghe thấy, dù sao họ cũng cách xa nhau hàng trăm ngàn dặm. Nhưng thời khắc hai người lần lượt ngã xuống, thân thể cả năm người đồng loạt run rẩy, nước mắt tràn mi.

Bên trong tăm tối, chỉ có năm người bọn họ, mơ hồ cảm giác được có hai người đang mỉm cười nhìn mình.

Họ đang vẫy tay từ biệt: “Lão Đại, các huynh đệ, chúng ta đi đây.”

Trái tim năm người như bị đao cắt.

“Huynh đệ...”

Năm người đồng thời khom lưng.

Nước mắt rơi trên mặt đất.

“Đi mạnh khỏe, đừng đi quá xa, chờ ta tới đoàn tụ.”

Khi đứng thẳng trở lại, cả năm người đã tràn đầy ý chí chiến đấu.

“Ta ở đây, nếu không giết được Ma Tổ, thì sẽ chiến đấu đến chết.”

Quân đội Ma tộc tiến quân thần tốc, bay ngang đại lục Đạo Minh, che trời đậy đất, yêu ma hoành hành tàn sát bừa bãi, tai họa khôn lường.

Những dân chúng Đạo Minh chết sống cũng không đi kia, không nói không còn một ai còn sống, nhưng những người chạy trốn được chẳng có bao nhiêu, thực sự là sinh linh đồ thán. Giống như Vạn lão nói, nơi đại quân Ma tộc đi qua, quả nhiên cả người lẫn vật đều không còn, sinh khí cũng mất sạch.

Bất kể là gia cầm, dã thú, yêu thú tinh thú hay là con người... thậm chí cả những dân chúng đã nằm dưới lòng đất, ẩn nấp trên núi lớn, tất cả đều bị đào lên ăn thịt!

Những ma chúng cấp thấp nhất trong Ma tộc này...

Cả đám đều lộ ra vẻ vô cùng thỏa mãn.

So với nguồn nguyên liệu dồi dào ở tam đại lục, cuộc sống của những ma chúng ở trung tầng hạ tầng của Ma tộc vô cùng khó khăn. Phải biết rằng đại lục Ma tộc năm đó, sau một cuộc quyết chiến đã không thể không chủ động đứt gãy tách ra. Nhiều năm trôi qua như vậy, tài nguyên vốn không có nhiều tren đại lục đã tiêu hao gần như không còn, đã sắp cạn kiệt. Nhất là nguyên liệu tu luyện, lại càng gần như biến mất.

Nếu vẫn không thể trở về, qua một trăm hai trăm năm nữa, những ma chúng Ma tộc ở tầng dưới cùng của đại lục Ma tộc cũng sẽ bị chết đói, hoặc là trực tiếp bị người cùng tộc ăn thịt...

Nếu không phải như thế, người Ma tộc chỉ cần còn đường sống, thì làm sao chúng có thể dũng mãnh như bây giờ, bởi vì bọ chúng hiểu được, dũng cảm chiến đấu là chết, tự bạo là chết, thất bại rút lui cũng vẫn phải chết.

Không thể chinh phục đại lục trước mặt, chờ đợi vận mệnh của mình thì chỉ sẽ bị những ma chúng khác cắn nuốt, chỉ có liều mạng một lần mới có đường sống.

Mặc dù vừa tới đã bị liên quân tinh anh của tam đại lục đánh bất ngờ, mặc dù khoảng cách chênh lệch về kỹ năng, chiến lược rất rõ ràng, nhưng Ma tộc vẫn hung hãn không sợ chết, dùng số lượng ma mạng nhiều hơn gấp mười mấy lần lấp vào để liều mạng, để học tập, để nắm giữ tất cả những thủ đoạn đối chiến của quân đội tam đại lục. Cũng chính vì như thế, trong thời gian ngắn như vậy bọn họ mới có thể liên tiếp vượt qua hai cửa ải khó khăn lớn. Trong chuyện này, thực sự không chỉ là Đạo Minh tự gây nghiệt không thể sống.

Hiện tại trở về, đã công phá hơn mười phòng tuyến Đạo Minh, xâm nhập vào trong đất liền, mỗi tên ma chúng đều giống như tiến vào núi kho báu.

Liều mạng ăn, liều mạng cướp, liều mạng giết!

Bình Luận (0)
Comment