Thậm chí ngay cả rất nhiều loại thực vật, bọn họ cũng nhét vào miệng nếm thử.
Trong những ngọn núi của Đạo Minh đó, có vô số dã thú, linh thú, yêu thú,... Đối với Ma tộc, đây lại càng là mỹ vị tối cao, là món ngon trước đây chưa từng gặp!
Cho dù là ăn sống, thì đó cũng là mỹ vị mà ma chúng ở tầng chót cả đời chưa từng được thưởng thức!
Chứ đừng nói đến con người.
Đó vốn là món ăn ngon nhất trong thực đơn được truyền lại qua nhiều thời đại của Ma tộc, món ngon tối thượng!
Bên phía đại lục Đạo Minh, những dân chúng vẫn thờ ơ bám trụ dù sau hàng nghìn lần động viên, hiện tại đã hoàn toàn biến thành một đám chó nhà có tang, hoảng hốt lo sợ, chỉ ước có thể vắt chân lên cổ để liều mạng chạy về phía đất liền.
Mà đại đa số bọn họ đều là người thường, cho dù có chút tu vi, nhưng cao nhất cũng chỉ là võ sư Tiên Thiên, ngay cả Đan Nguyên cũng không có mấy người, thế thì sao có thể chạy trốn khỏi sự đuổi giết của hàng trăm triệu ma chúng?
Nhất thời, ma diễm cuồn cuộn, ngọn lửa bùng cháy lan ra cả một vùng.
Nếu như thời kỳ hòa bình, ngu xuẩn một chút cũng được, nhiều nhất chỉ là tổn thất chút tài sản. Nhưng trong tình cảnh chiến tranh tàn khốc như thế này, ngu xuẩn chính là cái giá lớn của sinh mạng, là nguồn gốc của tội lỗi.
Đại lục Đạo Minh, núi sông nghiêng ngả, đất đỏ vạn dặm, người và thú đều bị tuyệt diệt!
Quân đội Ma tộc gào thét, lao nhanh qua, tiếp tục tiến sâu vào đất liền, tiếp tục bữa thịnh yến của bọn chúng.
Dọc đường đầy máu tanh, thê thảm không nỡ nhìn...
Rồi sau đó cư dân Ma tộc cũng bắt đầu bước lên vùng đất của Đạo Minh, cảm nhận vẻ đẹp trong truyền thuyết, tiếp nhận những gì dân chúng Đạo Minh để lại.
Ma Tổ La Hầu dùng đại pháp lực để liên thông hai đại lục, và cũng liên tục rút cạn sinh cơ của đại lục Đạo Minh, không ngừng dẫn truyền nó về phía đại lục Ma tộc...
Chỉ nói về phương pháp này, quả thật là có phần mượn danh việc tốt để làm bậy, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt. Nhưng đại lục Ma tộc lúc trước thật sự là quá cằn cỗi, trôi dạt trên tinh không, ngay cả sao băng cũng không đáp xuống lục địa cằn cỗi này.
Hôm nay một khi đã trở lại, các loại sao băng trên bầu trời đều có nơi đặt chân mới, hiển nhiên không khách khí lao nhao rơi xuống đại lục Ma tộc. Cứ theo tiến độ như vậy, chỉ cần có năm trăm một ngàn năm, về cơ bản đại lục này sẽ có thể được hình thành một lần nữa.
Nhưng mà Ma tộc, từ trước tới giờ không phải là một chủng tộc cam tâm chờ đợi, bỏ bao công sức.
Chưa kể đến nhiều thành phố của Đạo Minh đã bị công phá, nơi nào cũng có sẵn nhà ở... Ừm, phần lớn đều là nhà trống, còn thuận tiện hơn cả xác túi vào ở.
Về phần một số rất ít người vẫn còn sống ở đó, đó chính là nơi tốt hơn để tới, chẳng những có nhà ở, mà còn có cả thức ăn mỹ vị ngon miệng...
Đối với Ma tộc, tất cả những thứ này đều không thể thuận tiện hơn.
Khi Ma tộc tiếp tục tiến lên, những gì chứng kiến trước mắt lần nữa trở nên hoang vu, sau đó là thành phố san sát... Sau những bước tiến không ngừng như vậy, cuối cùng... thời tiết cũng dần trở nên lạnh hơn.
Không phải thời tiết thay đổi mà là quân đội Ma tộc đã đi tới gần khu vực Bạch Sơn, cũng tức là quân đội Ma tộc đã đi tới gần vị trí cực bắc gần với đại lục Tinh Hồn nhất.
Đội quân tiên phong của Ma tộc dẫn đầu lao vào gió tuyết đầy trời, sau đó là đại quân ngày càng nhiều, đông nghịt, kéo dài tới đây.
Còi báo động vang lên đau xé gan xé ruột, xuyên qua gió tuyết, hết trận này đến trận khác, chạy thẳng đến đỉnh Bạch Sơn.
“Tới thật nhanh!”
Ngô Vũ Đình hít một hơi thật sâu, ánh mắt nghiêm trọng, quay đầu nói: “Bọn Tiểu Đa đâu rồi?”
“Khỏi phải lo lắng cho con của ngươi... Tên nhóc kia một bụng đầy thứ xấu xa, đã đào cho Ma tộc một cái hố to rồi.” Tả Trường Lộ bĩu môi.
“Đào hố? Rốt cuộc nó muốn làm gì?”
“Không phải ta nói rồi sao, hắn đào một cái hố to cho Ma tộc, bây giờ hiển nhiên là đang đào rồi...”
“Có khi nào sẽ gặp nguy hiểm không?”
“Ngươi còn không biết tên nhóc kia sao, nó sợ nhất là chết, bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tiểu đội mười lăm người bọn nó trong mắt chúng ta còn có chút yếu ớt, nhưng thực ra mỗi người trong bọn chúng đã đạt đến cấp bậc của mấy người Đông Phương, Nam Cung rồi. Về phần Tiểu Niệm và Tiểu Đa, hiện tại đã vượt qua Tiểu Hổ và Vân Đóa, đạt đến cấp bậc của Tiểu Ngư Nhi.”
Tả Trường Lộ nói: “Nếu mười lăm người liên thủ, trừ khi Ma Tổ tự mình ra tay, nếu không nhất định sẽ không có chuyện gì.”
“Mọi chuyện phải cẩn thận, phải lấy cẩn thận làm đầu.”
Ngô Vũ Đình thở dốc một hơi, ngay sau đó nhìn Vân Trung Hổ và Bạch Vân Đóa: “Hai ngươi... haizz...”
Muốn nói gì đó lại vẫn chưa nói.
Nhưng hai vợ chồng đã đỏ bừng cả khuôn mặt. Hai người cũng đã là người tu hành lâu năm rồi, việc bị tiểu sư đệ đuổi kịp tu vi thật đúng là khiến hai người xấu hổ.
“Ngươi nói các ngươi... sinh một đứa cũng được... không chỉ không sinh được đứa nào, thứ duy nhất có thể lấy ra là tu vi còn bị đuổi kịp, ngươi nói hai các ngươi khiến ta với sư phụ ngươi biết để mặt mũi vào đâu...”
Ngô Vũ Đình buồn bực hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra.
Bạch Vân Đóa cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng.
Nghe được lời này, Du Đông Thiên ở bên cạnh đã sớm không yên lập tức hưng phấn, cười ha ha: “Đúng vậy đúng vậy, hai người lớn các ngươi đã luyện đến phế rồi, sinh một đứa nhỏ ra tiếp tục tu luyện là được. Vậy mà ngay cả đứa nhỏ các ngươi cũng không sinh được...”
“Cút!”
Tả Trường Lộ một cước đá Du Đông Thiên ra ngoài: “Chỉ biết nói nhảm!”
Bạch Vân Đóa cúi đầu một lúc lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Sư phụ, sư mẫu, chúng ta không phải là không muốn có đứa nhỏ, mà là... thật sự chúng ta không muốn đứa nhỏ được sinh ra trong thời điểm chiến tranh khắp nơi này...”
“Nếu như chúng ta muốn, không nói sẽ có thêm một phần phải lo lắng để phòng, cũng sẽ khó có thể lo cho sự an toàn của đứa nhỏ một cách chu đáo được... Nếu như đại chiến kết thúc mà vẫn có thể sống sót, chúng ta sẽ sinh một đứa nhỏ...”
“Nếu như sau đại chiến... thôi cũng đừng nhắc mấy chuyện này nữa.”
“Không thể chịu trách nhiệm với con nhỏ... chúng ta, ngay cả với tư cách là cha mẹ, không thể không cảm thấy xấu hổ...”