Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2448 - Chương 2446: Tiểu Đa Ủ Rượu

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2446: Tiểu Đa ủ rượu

Tả Trường Lộ đen mặt nói: “Nói như vậy, ta với sư nương ngươi cũng là người không biết chịu trách nhiệm đấy hả? Lý lẽ vô liêm sỉ! Các ngươi đây là không có ý định chịu trách nhiệm!”

Vân Trung Hổ vẻ mặt đau khổ, nói: “Sư phụ, ngài có thể đừng học cách nói chuyện của sư nương không... Ngài là người sáng suốt, chẳng lẽ thực sự không nhìn ra cả hai đệ tử của ngài đang mắc kẹt trong tu luyện hay sao... Nếu chúng ta có thể tiến thêm một bước, muốn có con hiển nhiên không phải là chuyện khó. Nói lại, vẫn có thể được... Nhưng mà lại mắc kẹt ở đây không tiến không lui mấy ngàn năm rồi...”

Hai vợ chồng đều mang vẻ mặt đau khổ: “Chúng ta cũng là... bất đắc dĩ mà!”

Bạch Vân Đóa cúi đầu, mặt đỏ như đít khỉ.

Vân Trung Hổ nín nghẹn nói: “Thực sự không phải là ta không cố gắng mà...”

“Ha ha ha...” Du Đông Thiên cười như một con hải cẩu.

Bạch Vân Đóa đỏ bừng cả khuôn mặt, thô bạo nhéo thịt Vân Trung Hổ, thấp giọng tức giận mắng: “Ngươi ngươi ngươi... nói ít vài câu thì chết à!”

Đối mặt với sự bất đắc dĩ của Bạch Vân Đóa và Vân Trung Hổ, hai vợ chồng Tả Trường Lộ cũng thở dài trong lòng, có sức cũng khó làm.

Đúng như Vân Trung Hổ nói, bọn họ đều là người sáng suốt và từng trải, hai người Vân Trung Hổ đã mắc kẹt ở bình cảnh mấy ngàn năm, thực sự là không có cách nào xử trí.

Nói về tu vi tích lũy, đã sớm đủ để đột phá đến cấp bậc Đại La rồi.

Chỉ là bàn về tu vi, thậm chí còn hùng hậu hơn cả Đại La sơ giai bình thường.

Nhưng nếu không có cái nhìn sâu sắc này, thì không thể đột phá.

Trong tình huống tiến thêm một bước vạn kiếp bất diệt, lùi một bước vạn kiếp bất phục này, người ngoài thực sự là không có cách nào.

Mắc kẹt ở đây mấy vạn năm không thể đột phá, mãi cho đến chết là chuyện không hề hiếm thấy. Ít nhất bản thân Tả Trường Lộ đã từng gặp vài người như vậy. Hôm nay, chuyện này xảy đến trên người đồ đệ mình, ngoài bất đắc dĩ ra, hắn còn cảm thấy có phần hữu tâm vô lực.

Nghĩ đi nghĩ lại... bất chợt suy nghĩ lóe lên.

Ngô Vũ Đình hưng phấn nói: “Chờ ta một chút, có lẽ ta có cách. Có cách thì không thể bỏ qua, chúng ta thử một chút, thử một chút.”

Lời còn chưa dứt, lóe một cái đã không còn bóng dáng.

Vân Trung Hổ và Bạch Vân Đóa hai mặt nhìn nhau.

Lúc này, ngay cả Tả Trường Lộ cũng có chút bối rối. Chuyện này đến bản thân mình cũng chẳng có cách nào, Ngô Vũ Đình có biện pháp nào tốt chứ?

...

Tả Tiểu Đa lúc này đang mặt dày mày dạn dây dưa với Tả Tiểu Niệm.

“Chúng ta đã rất lâu không luyện công cùng nhau rồi... luyện một chút đi mà... Niệm Niệm, Miêu Miêu, Niệm Niệm Miêu... vợ à, vợ ơi...”

Tả Tiểu Niệm kiên quyết đẩy hắn ra: “Cách xa ta ra một chút!”

“Chỉ một lần thôi!” Tả Tiểu Đa thề.

“Ha ha... Cút!” Tả Tiểu Niệm vừa nghe thấy câu này lập tức tức giận.

Lần trước không chịu nổi lời cầu xin nên đã đồng ý một lần, kết quả một lần lại giằng co đến mười hai giờ...

Hiện tại, danh dự của Tả Tiểu Đa ở chỗ Tả Tiểu Niệm đã chẳng còn lại mảnh vụn nào, đã biến thành số âm rồi, hơn nữa còn là số âm... vô cùng vô cùng lớn.

Đặc biệt là sau khi tu vi song tu tăng tiến tương đối chậm chạp, Tả Tiểu Niệm tự mình luyện công lập tức trở nên vô cùng khó chịu. Nếu tiến độ tu luyện của bản thân đủ nhanh, thì còn ai tu luyện song tu gì nữa!

Toàn bộ quá trình thiền định, tu luyện, hấp thụ linh khí của trời đất, thiên tài địa bảo, cùng với... mài giũa, nàng đều đề phòng Tả Tiểu Đa nghiêm ngặt.

Tả Tiểu Đa đã cố gắng thuyết phục Tả Tiểu Niệm bằng con bài luyện công.

Mà Tả Tiểu Niệm bây giờ cũng đang dùng con bài luyện công để tránh né Tả Tiểu Đa.

Nói một cách công bằng, việc vợ chồng ân ái bình thường, trong lòng Tả Tiểu Niệm không phản đối, nhưng chuyện xảy ra, mỗi lần không chịu nổi hiện thực này lại khiến nàng chùn bước, im như thóc.

Vừa sợ vừa...

Hết lần này tới lần khác, tên thanh niên mới nếm thử lần đầu như Tả Tiểu Đa đều hăng hái bừng bừng không biết tiết chế.

Tả Tiểu Niệm...

Có một lần Tả Tiểu Niệm và Hạng Băng nói chuyện riêng, hỏi tới chuyện này...

Hạng Băng cũng mang vẻ mặt buồn rầu: “Phù thũng kể từ khi uống rượu lão đại đưa, đột nhiên khiến người ta không chịu được...”

“Ngươi không uống sao?” Tả Tiểu Niệm đỏ mặt hỏi.

“Ta... Ta cũng uống...” Hạng Băng lắp bắp: “Nhưng mà... cái này, quá thường xuyên, có chút không chịu nổi, còn đa dạng... tăng tu vi lại là chuyện tốt, nhưng tăng tu vi như vậy, nói thế nào cũng không được dễ nghe lắm...”

Những lời này khiến Tả Tiểu Niệm rất đồng cảm.

Chiến Tuyết Quân, Vũ Yên Nhi, còn có Độc Cô Nhạn Nhi, Vạn Lý Tú, tất cả đều có chung phiền não.

Mỗi lần mọi người tụ lại một chỗ đều khuyên bảo Tả Tiểu Niệm.

“Chị dâu... rượu kia của lão đại... tạm thời ngừng trước sao, trước kia đừng có ủ nhiều như vậy...”

Tả Tiểu Niệm làm sao bây giờ?

Tả Tiểu Niệm cũng rất bất lực chứ.

Khuyên bảo Tả Tiểu Đa làm gì cũng được, cho dù là không cho hắn lên giường, phải chạy tới thư phòng ngủ, tên này cũng mặt mày xám xịt đồng ý, nhưng mà không cho hắn cất rượu, quả thực là giống như muốn lấy mạng hắn vậy!

“Vậy không được! Tất cả vì đại lục!”

“Tất cả vì muôn dân thiên hạ!”

“Tất cả vì...”

Mỗi lúc như thế, Tả Tiểu Niệm luôn bịt tai bỏ chạy.

Hiện tại...

Tả Tiểu Đa luyện công xong lại tới dây dưa...

Tả Tiểu Niệm đã sắp dao động...

Hai người vẫn đang giằng co, đột nhiên thấy Ngô Vũ Đình từ trên trời giáng xuống.

“Mẹ, sao ngài lại tới đây?”

“Mẹ, ngài mau nói Cẩu Đát, bây giờ hắn càng ngày càng quá đáng...”

Ngô Vũ Đình bây giờ rất nóng lòng, nào có hứng thú giải quyết tranh cãi gì đó của hai người bọn họ, trực tiếp cất giọng nói: “Rượu Thủy Hỏa Bất Dung...”

Tả Tiểu Niệm lập tức mặt đỏ tía tai, dậm chân vặn eo hờn dỗi: “Mẹ! Ngài đang nói cái gì vậy hả!”

Ngô Vũ Đình ho khan một tiếng; “Không phải nói hai ngươi... Ngươi lấy cho ta vài hũ rượu đó, ta cho sư huynh và sư tẩu của ngươi tăng tu vi một chút.”

Tả Tiểu Đa nghe vậy lập tức thấy không nỡ, rượu kia là đồ tốt đấy, hắn hỏi rất cẩn thận: “Muốn bao nhiêu chứ? Nhiều thì thực sự không có...”

Ngô Vũ Đình trợn mắt một cái.

Chỗ này ngươi có thể mở cửa tiệm bán mấy chục năm rồi, lại còn dám nói không có, sao mà mặt dày đến thế chứ.

Bình Luận (0)
Comment