“Nắm chắc thời gian! Nhanh lên một chút!”
Ngô Vũ Đình đưa tay lên: “Bốn bình!”
Tả Tiểu Đa vẻ mặt đau đớn: “Tại sao lại muốn nhiều như vậy?”
“Mau lên chút, còn nói thêm một chữ, có tin bà đây đánh ngươi tám lần không!”
Xoạt!
Tả Tiểu Đa lập tức lấy ra bốn bình rượu, thẳng thừng nói: “Mẹ, ngài hiểu lầm rồi, ý con là bốn bình đủ chưa? Mẹ có muốn... lấy thêm mấy bình nữa không?”
Ngô Vũ Đình liếc mắt, không có hứng thú dạy dỗ và phản ứng với cái tên lựa gió bỏ buồm này, cổ tay nàng khẽ đảo đã cất rượu vào, bay đi.
“Haizz... chỉ biết tới đây bóc lột ta...”
Tả Tiểu Đa vẻ mặt u oán: “Ta ủ chút rượu dễ dàng lắm sao...”
Hóa ra tên này, tu luyện dưới Diệt Không Tháp rất nhiều năm, đã sớm uống hết sạch một ngàn bình của Liệt Hỏa Đại Vu. Bây giờ thứ hắn có trong tay chính là bí kíp tự nhưỡng rượu mà Liệt Hỏa Đại Vu đã tặng...
Nếu không phải mình ủ nhiều, thứ này sao có thể cho bên ngoài chứ...
...
Ngô Vũ Đình lặng lẽ xuất hiện ở trước mặt Bạch Vân Đóa, đưa một chiếc nhẫn không gian tới, sau đó lại bắt đầu truyền âm bên tai Bạch Vân Đóa.
Chỉ trong vài câu nói, khuôn mặt vừa mới khôi phục của Bạch Vân Đóa lại đỏ hồng, lần này cả lỗ tai cũng đỏ lên!
“Nhớ chưa?”
“Nhớ... nhớ kỹ... rồi...”
“Thuộc khẩu quyết công pháp chưa?”
“Nhớ... rồi...”
Giọng Bạch Vân Đóa nhỏ như muỗi kêu, gần như không nghe được.
“Vậy thì còn chờ gì nữa? Mau uống một ly đi! Không uống xong không cho phép đi ra ngoài! Đây là mệnh lệnh, là mệnh lệnh của sư nương! Hôm nay không thành công, không thành... không được!”
Bạch Vân Đóa cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng đến ngực, nào dám nói lời nào, lập tức kéo Vân Trung Hổ chạy trối chết.
Vừa chạy, giọng nói khó hiểu của Vân Trung Hổ truyền đến từ trong gió tuyết: “Uống rượu? Lúc này rồi còn uống rượu cái gì?...”
Tả Trường Lộ ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, trạng thái thâm trầm.
Hắn hiển nhiên biết ý tứ của vợ mình, hướng đi, tất cả nguyên nhân hậu quả, nguyên do từ đầu đến cuối. Nhưng hắn có thể làm gì chứ, ra vẻ không biết cũng không được, vậy cũng chỉ có thể giả bộ thâm trầm mà thôi!
Loại chuyện đó, thực sự phần lớn là do duyên phận, nghĩ hai người bọn hắn có Tiểu Đa Dư, chín mươi chín phần trăm cũng là bởi vì công lao hóa sinh hồng trần. Tu giả thế hệ trước, ít có người có được số phận như Du Tinh Thần, Ngô Vũ Đình hay cha của hắn, sinh con dưỡng cái từ rất sớm.
Rượu này có thể trợ giúp Vân Trung Hổ và Bạch Vân Đóa đột phá bình cảnh, cũng coi như là chuyện tốt lớn nhất rồi!
Du Đông Thiên vưa quay đầu nhìn về phía hai người kia rời đi, vừa lấm lét đi tới, làm bộ như không thèm quan tâm, nói: “Hai người bọn họ đi uống rượu rồi sao? Lúc này mà lại đi uống rượu sao?”
“Ngươi cút đi!” Ngô Vũ Đình tát cho hắn một cái: “Tên FA nhà ngươi ngay cả vợ cũng không theo đuổi được, còn có mặt mũi mà cười nhạo vợ chồng nhà người ta ân ái...”
Trong phút chốc, Du Đông Thiên đã bị đả kích cả về thể xác lẫn gtinh thần. Hắn cảm giác, tâm hồn mong manh của mình đã bị tổn thương rất lớn...
Vừa quay đầu lại, thừa dịp đại chiến còn chưa bắt đầu, đi tìm Mục Yên Yên thôi.
“Quá vô dụng!”
Ngô Vũ Đình oán hận nói.
“Ngày ngày ngoài đổ thừa và có thể dùng chút đầu óc ra, thời gian khác quả thực đúng là tên đầu gỗ phiền phức. Mất công nhiều người như vậy nói ngươi chơi tâm cơ, không biết người thích tâm cơ đều là lòng dạ bẩn thỉu sao?”
...
Trong khoảng thời gian này, tu vi của Mục Yên Yên có thể nói là tiến bộ nhanh chóng.
Du Đông Thiên sợ nàng chết trận, không chỉ thỉnh thoảng truyền tu vi cho nàng, tăng sức chiến đấu, mà còn thỉnh cầu cha mình giúp đỡ truyền thụ.
Dĩ nhiên, hành động này là để chờ Lam Thư... che giấu tai mắt.
Tu vi hiện tại của Mục Yên Yên và Lam Thư đã mạnh mẽ tăng lên tới cấp bậc Hợp Đạo, hơn nữa hiện đang tiến tới Hợp Đạo đỉnh phong.
Thực lực tu vi như thế, dõi mắt nhìn trong đám cao thủ, ngay cả top mười ngàn người cũng không chen vào được. Nhưng tốc độ tiến cảnh nhanh chóng, nhìn chung tam đại lục, không có một ai sánh kịp ngoại trừ đại đội Không Đủ của Tả Tiểu Đa. Ít nhất trong bầu không khí chiến đấu bình thường, tính nguy hiểm cũng không phải là lớn.
Giờ phút này, Mục Yên Yên như trước cùng Lam Thư liên thủ luyện công, vừa nói chuyện phiếm vừa kéo dài tinh tiến.
“Cũng không biết tiểu thư bây giờ thế nào.” Lam Thư quả thật có chút lo lắng.
“Tiểu thư?” Mục Yên Yên sửng sốt.
Thân phận của Hà Viên Nguyệt, Mục Yên Yên sau này cũng biết, người khác không nói, chỉ là Tả Tiểu Niệm đã nói với nàng không biết bao nhiêu, nhưng mà về chuyện Bỉ Ngạn Hoa, rốt cuộc có liên quan đến chuyện trọng đại, bất kể là Tả Tiểu Niệm hay là Lam Thư cũng không có nói với nàng.
“Là thế này...”
Lam Thư giải thích một chút, sau đó có chút say mê: “Tiểu thư bây giờ, hẳn là đã được sinh ra rồi... thật muốn trở về xem một chút, ôm nàng một cái...”
Mục Yên Yên thở dài, nói: “Cho dù thực sự chuyển thế, chín mươi chín phần trăm cũng không quen ngươi đúng không? Trẻ con, bất kể là thân thể hay tâm trí đều không đủ để chịu đựng trí nhớ kiếp trước. Nếu miễn cưỡng khai mở, chỉ có trăm hại không có một lợi... Tuyệt đối đừng có tin mấy lời đồn đại này, tất cả đều chỉ là vớ vẩn mà thôi.”
“Nói cũng đúng. Nhưng mà ngay cả khi dậy thì lớn lên, trí nhớ kiếp trước mở ra... cũng là phiền toái... không thể thiếu được sự mâu thuẫn xung đột về đạo nghĩa...”
Lam Thư thật sự rất thương cảm cho Hà Viên Nguyệt.
“Không cần nghĩ quá nhiều.” Mục Yên Yên nói: “Cuộc đời của mỗi người đều tự mình bước ra. Theo thời gian, theo năm tháng... tất cả, đều sẽ trở thành chuyện đương nhiên.”
“Dù là vấn đề gì, bất cứ rào cản nào thì cứ để nó thuận theo tự nhiên, nó sẽ có cách giải quyết tương ứng, sẽ có cách trôi qua. Mà những thứ này, người ngoài không thể can thiệp được, cưỡng bức can thiệp thường sẽ khiến tình hình càng thêm không thể kiểm soát, có lòng tốt làm chuyện xấu, ở đâu cũng có...”
“Việc chúng ta có thể làm chỉ có chúc phúc, hoặc chờ lúc bọn họ thực sự không giải quyết được, ở bên cạnh giúp đỡ một chút, không làm nhiều hơn.”
“Ngươi nói rất đúng, nhưng trong lòng ta không nỡ, ta vẫn luôn trăn trở vì chuyện đó, muốn tận mắt nhìn thấy nàng hạnh phúc...”