Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2450 - Chương 2448: Ta Rất Nhớ Nàng

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2448: Ta rất nhớ nàng

Lam tỷ thở dài ngao ngán: “Là chị em mấy chục năm, thực sự không cách nào quên được... Một mặt hy vọng nàng không cần biết ta, cả đời sống bình an, mặt khác lại vô cùng hy vọng nàng có thể khôi phục trí nhớ, bù đắp kiếp trước cho kẻ có tình là Tần Phương Dương đang ở bên cạnh, rồi lại cô độc sống quãng đời còn lại trong tiếc nuối...”

“Cảm giác này thực sự mâu thuẫn, có đôi khi, nó sẽ mâu thuẫn đến mức ta không thể nghĩ ra được...”

“Ngươi, bản thân nó chính là một sự tồn tại mâu thuẫn.”

Mục Yên Yên thở dài.

Đúng lúc ấy, phía ngoài có giọng nói truyền đến: “Cô Mục có ở đây không?”

Nghe được giọng nói này, sắc mặt Mục Yên Yên thoáng cái đen lại.

Lam Thư cũng là vẻ mặt băn khoăn, phụt một cái cười ra tiếng: “Du Thiên Vương tới...”

Mục Yên Yên lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc...

Thật ra không phải Mục Yên Yên không cho hắn cơ hội, mà là cách thức Du Đông Thiên theo đuổi con gái...

Vô cùng đặc biệt và hiếm thấy...

Hơn nữa còn có chút ảm đạm mất hồn...

Trong tiếng cười sảng khoái, Du Đông Thiên bước nhanh vào cửa.

“Thật là trùng hợp haha... Thật hiếm khi gặp nàng ở nhà... ồ, cô Lam cũng ở đây vậy, hân hạnh quá hân hạnh quá.”

Mục Yên Yên uể oải: “Ta hầu như đều ở nhà mà... Có gì hiếm thấy?”

“Aida... mỗi một lần đều là hiếm có mà.”

Du Đông Thiên xua xua tay, sau đó ân cần mà thận trọng hỏi: “Hì hì, mấy ngày nay không gặp, nàng... có nhớ ra chút xíu xiu gì không?”

Khuôn mặt của Mục Yên Yên ngay lập tức trở nên xám xịt, đôi mắt nàng nhìn thẳng... và đôi môi cũng bắt đầu run rẩy.

“Không nhớ ra gì sao? Không sao, không sao.”

Du Đông Thiên cười bao dung: “Hôm nay ta lại mang đĩa mới đến này.”

Mục Yên Yên uể oải ngồi trên ghế, nàng đã không để ý đến cách cư xử của mình từ lâu.

Mỗi lần Du Đông Thiên đến đây, ngoại trừ việc kéo mình đi xem phim, thì không còn làm gì khác nữa...

Cách theo đuổi con gái kỳ quái như vậy, một hai lần vẫn còn tương đối mới, ba bốn lần thì là đối phó cho qua chuyện, nhưng lần nào cũng làm như thế này, có thể làm gì được, ít nhất thì bây giờ đã khiến Mục Yên Yên thường xuyên dội đến một cơn kích động muốn chết quách cho xong.

Đó là một một loại cảm giác rất phức tạp... một cảm giác khó nói thành lời.

Giận dữ, xấu hổ, tự ti, còn mang theo chút thương hại, đau lòng, mất mát...

Đến Mục Yên Yên cũng không biết nàng đang cảm thấy thế nào.

Ở đằng kia, Du Đông Thiên đang tự nói chuyện một mình, quen tay hay mắt mở máy móc, đặt đĩa trong tay vào trong máy, sụt sịt nói: “Đây là video khi kết hôn của ta năm đó, nào, chúng ta cùng xem, sự náo nhiệt của năm đó... nói không chừng nàng lại có thể nhớ ra đôi điều... aida, hồi đó ta thật oai phong khí phách, trẻ trung nhiệt huyết...”

Mục Yên Yên thở dài, trầm giọng nói: “Du Thiên Vương, ta đã nói với ngài rất nhiều lần rồi, ta không phải là Niên Phong Hoa! Ta thật sự không phải vợ kiếp trước của ngài... lời này ta đã nói nhiều lần lắm rồi, hay rốt cuộc ngài muốn ta phải nói bao nhiêu lần đây? Ta thật sự không muốn trở thành vật thay thế của vợ ngài, hiểu không, ngài nghe hiểu những gì ta nói không...”

Mục Yên Yên lời nói đầy ẩn ý, có thể nói là khá thô lỗ, cơ hồ như đang hỏi, Tả Lộ Thiên Vương đại nhân, ngài có hiểu tiếng người không?

Có thể ngừng quấy rầy ta đi được không?

“Không sao, không sao, ta chỉ là đến để xem phim với nàng thôi mà... haha... nào nào... nàng xem, bắt đầu rồi đấy, nàng xem, ấy nàng xem kìa...”

Khuôn mặt Du Đông Thiên đanh lại một lúc, rồi thản nhiên cười như không có chuyện gì xảy ra, khi hình ảnh hiện ra trên màn hình, niềm hy vọng trong đôi mắt hắn cũng bất chợt lóe lên.

“Cô Mục, xem kìa... haha, lúc đó...”

Mục Yên Yên trông đờ đẫn.

Hai mắt vô thần.

Hồn bay phách lạc.

Cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

Có thể nào tha cho ta với được không, huhuhu...

Thật đúng là cực hình...

Video vẫn tiếp tục phát, những tiếng reo hò bên trong vang lên chói tai...

Một người phụ nữ xinh đẹp với nụ cười bẽn lẽn đang nhìn Du Đông Thiên đang khoác áo chú rể trước mặt đầy trìu mến... Đôi mắt nàng ấy tràn đầy hạnh phúc và mãn nguyện, và mọi người xung quanh, kể cả bầu trời và mặt đất cũng đều làm nền cho nàng ấy.

Người phụ nữ đẹp tuyệt trần này là nhân vật chính duy nhất trên màn ảnh.

Một dáng vẻ thật tráng lệ, độc nhất vô nhị.

Mỗi khi ánh mắt chạm vào khuôn mặt của người phụ nữ này, Mục Yên Yên thực sự cảm thấy như mình đang soi gương, Niên Phong Hoa trên màn ảnh giống với chính nàng ít nhất phải tám mươi lăm phần trăm, hơn nữa khí chất và nét quyến rũ của nàng ấy cũng giống đến chín mươi phần trăm, thậm chí dù là chị em song sinh cũng hiếm khi giống nhau đến vậy.

Hoặc cần phải nói rằng hầu như không có sự khác biệt nào giữa hai người, sự khác biệt rõ ràng duy nhất ở đây chính là phong thái cường giả xa cách và mạnh mẽ của Niên Phong Hoa.

Đó là phong thái chỉ huy thiên quân vạn mã, hiên ngang ngạo nghễ trên đỉnh cao tuyệt thế.

Ngoài ra, mọi thứ khác đều như từ một khuôn đúc ra.

Càng xem, Mục Yên Yên càng thấu hiểu Du Đông Thiên, tại sao lại dây dưa với nàng đến mức không thể dứt ra được như thế.

Nhưng càng xem, nàng lại càng thấy khó chịu.

Bởi vì... sự thâm tình của Du Đông Thiên không phải là vì Mục Yên Yên.

Mà là vì Niên Phong Hoa!

Điều này là vô cùng bất công đối với Mục Yên Yên!

Mục Yên Yên từng phản đối rất nhiều lần, nhưng lần nào nàng cũng không kìm được mà xem cùng Du Đông Thiên,

Càng xem càng thấy đau lòng.

Đau lòng cho người đàn ông si tình này, đồng thời cũng là một cảm giác ngưỡng mộ, ngưỡng mộ vị Niên Phong Hoa phong hoa tuyệt đại kia.

Sự mất mát trong lòng nàng có thể tưởng tượng ra, điều đó rất rõ ràng... Đặc biệt, mỗi khi nhìn thấy một số hình ảnh khiến người ta không thể nào quên, Du Đông Thiên luôn mang theo nỗi niềm đầy hi vọng hỏi: “Nàng... có nhớ ra gì không?”

Lúc đó...

Mục Yên Yên thậm chí còn hy vọng rằng nàng thực sự chính là Niên Phong Hoa, vậy thì nàng sẽ không phải trải qua sự bối rối này và tận hưởng sự dịu dàng của người đàn ông này một cách trọn vẹn nhất.

Nhưng, nàng không phải, rốt cùng cũng không phải.

Trên màn hình, chiêng trống rền vang, pháo nổ vang trời, tân lang tân nương bái thiên địa.

Bình Luận (0)
Comment