Du Đông Thiên hai mắt sáng lấp lánh, vừa háo hức vừa thận trọng nhìn về phía trước: “Phong Hoa... nàng... đã nhớ ra chưa? Hai chúng ta năm đó...”
Nước mắt trào ra trên khuôn mặt xinh đẹp của Mục Yên Yên.
Nàng đau lòng lắc đầu: “Thiên Vương... Ta không phải, ta thực sự không phải...”
“Không gấp, chúng ta tiếp tục xem, trí nhớ của nàng nhất định rồi sẽ khôi phục thôi.”
Du Đông Thiên hoàn toàn không định từ bỏ, hắn đã thử qua rất nhiều lần, cũng không ngại phải thử qua nhiều lần hơn nữa, chỉ cần hắn không bỏ cuộc thì sẽ có ngày ước mơ của hắn thành hiện thực!
Không ai chắc chắn hơn hắn rằng, Mục Yên Yên nhất định là chuyển thế của Niên Phong Hoa!
Ngoại hình, khí chất, thần thái... họ giống hệt nhau, hơn nữa họ thường có những... cơn ác mộng tự bạo kỳ lạ...
Đó không phải Phong Hoa của ta thì có thể là ai được đây?
Nếu nói trên đời nhất định sẽ có những người tương tự nhau, nhưng cũng không thể giống nhau như vậy được, phải không? Ta đã sống bảy nghìn năm rồi, chỉ duy nhất nhìn thấy một trường hợp này!
Hơn nữa, luận tuổi đời, Mục Yên Yên cũng không còn trẻ nữa, nhưng nàng ấy vẫn chưa từng kết hôn và thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm bạn đời.
Thế này, lẽ nào không phải là một chuyện kì quái?
Hoặc giả phải nói là... trong tiềm thức của nàng ấy, nàng ấy không muốn kết hôn với người khác? Tuy rằng chính nàng cũng không biết, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn là cô đơn một mình...
Đây chắc chắn chính là Phong Hoa của ta!
Đây là chấp nhất của Du Đông Thiên, cũng là niềm hy vọng duy nhất hiện tại của Du Đông Thiên.
Vì niềm hy vọng này, Du Đông Thiên đã chờ đợi bảy nghìn năm rồi!
Kể từ khi Mục Yên Yên xuất hiện trước mặt hắn, cả con người Du Đông Thiên đã thay đổi hẳn.
Hắn như một kẻ sắp chết đuối, bất ngờ vướng phải cọng rơm cứu mạng, sống chết không chịu buông tay!
Đây chính là Phong Hoa của ta!
Phong Hoa của ta đã quay trở lại để tìm ta!
Du Đông Thiên làm sao có thể không biết rằng những gì hắn làm là vô cùng phi lý, nhất là đối với Mục Yên Yên, nó không chỉ là bất công, mà còn là một hình thức sỉ nhục và xúc phạm, nhưng Du Đông Thiên không có lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể mong chờ một ngày có thể khôi phục ký ức của Niên Phong Hoa... Đến lúc đó, có lẽ Mục Yên Yên sẽ không cảm thấy bất công nữa đâu?
Đặc biệt là... có một ví dụ rõ ràng trước mắt đây, Bạch Phát Thiên Tiên Đan Tiểu Như và Cường Đao tướng quân Thiết Mộng Như... đó là cặp đôi mà Du Đông Thiên ngưỡng mộ nhất.
Khôi phục trí nhớ của nàng nào, Phong Hoa...
Ngay cả khi chỉ trong chốc lát.
Chỉ trong giây lát thôi, ta đã đợi quá lâu quá lâu rồi...
Video vẫn đang chiếu, cảnh đám cưới, cảnh viễn chinh, cảnh xung trận, chấn động toàn quân, phong thái của bạch y kiếm thử thiên hạ đó...
Du Đông Thiên trông vẫn tập trung như mọi khi.
Mỗi một câu hỏi đều cẩn thận từng li từng tí... tràn đầy một nỗi niềm hy vọng chân thành, lo sợ được mất...
Phong Hoa!
Tại sao nàng vẫn không thể lấy lại trí nhớ của mình?
Ma tộc đã đến rồi... Cuộc chiến bi thương sắp bắt đầu, ta thật sự không còn tự tin có thể cùng sống tiếp với nàng...
Ta thực hi vọng nàng có thể khôi phục một chút trí nhớ, cũng không quá yêu cầu, cho dù nàng chỉ khôi phục trí nhớ trong phút chốc thôi... rồi nói với ta, dù chỉ là một câu cũng được!
Thật lâu thật lâu...
Mục Yên Yên vẫn không thể khôi phục được trí nhớ.
“Không sao đâu, lần sau, lần sau haha, thời gian của chúng ta dư dả vô cùng.”
Du Đông Thiên nở một nụ cười khá gượng gạo, che giấu nỗi tuyệt vọng trong lòng, đứng dậy rời đi.
Bóng dáng cao to bước ra khỏi cửa, bóng người kéo dài trên mặt đất, giống như một con rắn chết, đầy vẻ tiều tụy, dường như đang đè nặng nỗi cô đơn của toàn thế giới.
Mục Yên Yên thất thần ngồi ở trên ghế, chỉ cảm thấy toàn thân, ngay cả linh hồn cùng tinh thần đều rỗng tuếch, cả người trở thành một cái vỏ trống rỗng...
Chỉ có những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi...
Ta thực sự đang rất cố gắng nhớ lại, nhưng ta... thực sự không có những ký ức đó...
Lam Thư bay ra khỏi phòng mình, đau lòng mà ôm lấy Mục Yên Yên trong ngực mình, vỗ nhẹ vào lưng nàng và lặng lẽ thở dài.
Thật lâu thật lâu sau...
Mục Yên Yên bất ngờ ngã vào vai Lam Thư và khóc thảm thiết.
“Ta thực sự rất hy vọng... bản thân ta chính là Niên Phong Hoa... Nhưng ta không có những ký ức đó, ta phải làm sao đây? Phải làm sao đây...”
“Nằm mơ mấy ngày liên tục, ta mơ thấy mình là một người phụ nữ giống như chiến thần, người đã tự nổ tung mình vào giây phút cuối cùng để chở che cho đồng đội đang lâm vào cảnh tuyệt vọng...”
“Từ nhỏ ta đã mơ thấy giấc mộng như vậy rất nhiều lần...”
“Nhưng khi ta tỉnh lại, ta không thể nhớ được gì cả... Ta không thể nhớ được... huhuhuuu...”
Mục Yên Yên bật khóc nức nở.
“Ta không muốn nhìn chàng ấy đau khổ như vậy. Chỉ cần có thể để chàng ấy không phải đau khổ nữa, cho dù thực sự bảo ta làm người thay thế, ta cũng sẽ chấp nhận... nhưng, nhưng ta... ta thực sự không phải là nàng ấy! Dù ta có là vật thay thế cũng chỉ là đồ giả mà thôi... không thể nào thành sự thật được...”
“Ta biết suy đoán của chàng ấy, ta cũng đoán rằng có lẽ đó thực sự là kiếp trước của ta, nhưng ta... thực sự không thể nhớ được... ta không có ký ức gì cả...”
Mục Yên Yên khóc đến chết đi sống lại.
Lam Thư ôm lấy cơ thể nàng ấy, không nói lời nào, chỉ thở dài.
Vấn đề này thực sự là ngay cả an ủi cũng không biết nên an ủi thế nào...
...
Du Đông Thiên ngồi thất thần trong phòng. Cả người giống như một cái vỏ trống rỗng.
Bốn bức tường của căn phòng được bao phủ bởi những bức ảnh.
Phong Hoa mỉm cười, Phong Hoa hạnh phúc, Phong Hoa trong gió, Phong Hoa lúc chiến đấu, Phong Hoa trong tuyết, Phong Hoa ngoái đầu mỉm cười...
Đây là không gian thuộc về riêng hắn.
Mỗi lần trở lại đây, hắn đều cảm thấy người vợ thân yêu của mình vẫn còn sống.
Căn phòng này đã từng bị Trích Tinh đế quân trong cơn tức giận vì muốn để hắn ra ngoài mà đã chính tay đập vỡ hủy diệt nó.
Nhưng Du Đông Thiên đã trở lại bình thường trở lại. Bởi vì hắn đã lưu giữ quá nhiều hình ảnh của Niên Phong Hoa... Cho dù Du Tinh Chấn có thể đập tan mọi thứ cũng không thể đập tan trái tim Du Đông Thiên, và năng lực có lớn đến đâu cũng không thể xóa sạch ký ức đó khỏi tâm trí của con trai mình.