Du Đông Thiên ngồi thẫn thờ, ngây ngốc nhìn.
Nhìn thấy Niên Phong Hoa nhoài về phía mình, hắn cười ngọt ngào.
Đột nhiên nước mắt nhuộm ướt cả khuôn mặt.
“Nha đầu à... sao nàng vẫn chưa quay lại...”
“Ta đã nhớ nàng bảy ngàn năm... Ta đã đợi nàng bảy ngàn năm... Vốn dĩ ta tưởng rằng đợi nàng thêm bảy ngàn năm, bảy vạn năm nữa ta cũng không sợ...”
“Nhưng bây giờ, Ma Quân đang đến, đại lục sắp đến hồi diệt vong, rất có thể ta sẽ phải tử trận... Ta không sợ chết, nhưng ta sợ sau khi chết đi ta sẽ vĩnh viễn mất đi kí ức về nàng...”
“Nha đầu à, ta nhớ nàng rất nhiều.”
Bên ngoài Bạch Sơn.
Ma khí điên cuồng bao phủ.
Hai trăm vạn quân tiên phong của Ma Tộc, đại binh áp sát, cường thế nghiền nát bình nguyên Phong Vân thuộc gia tộc Phong Vân, tiến về phía Bạch Sơn!
Trận tuyết lớn bay theo chiều gió.
Trận tuyết lớn này tựa như cũng bị ma khí dày đặc... nhuộm thành màu đen!
Nhóm Tả Tiểu Đa, Vô Độc Đại Vu, còn có Chu Yểm ở lại trong hố lớn Thạc Cự Vô Bằng kia.
Với tu vi tương đối có hạn như bọn người Hải Hồn Sơn Vu Minh, sớm đã bị Tả Tiểu Đa đuổi về trong Diệt Không Tháp.
“Đến rồi!”
Tả Tiểu Đa hít một hơi thật sâu.
“Chuẩn bị!”
“Cơ hội tái lập Ma Quân ở ngay trước mắt!”
Lý Thành Long từ xa nhìn Ma Tộc đông nghịt như châu chấu đang bay đến tập kích, thỉnh thoảng lại thở dài.
Đối với hắn thì hắn thật sự không hiểu phương pháp của người chỉ huy bên Ma Tộc.
Phương pháp của tướng lĩnh chỉ huy bên Ma Tộc, trận đấu chiến tranh phía trước so với kéo bè kéo lũ đánh nhau có gì khác nhau sao?
Chân chân chính chính như ong vỡ tổ trực tiếp ra trận, dồn sức tấn công, quên hết tất cả, cứng rắn, oán hận.
Mà trước đó, tiểu đội mà hắn tự mình dẫn theo vẫn chưa đủ đại đội, luân phiên ít nhất mấy trăm lần trên chiến trường, giúp hắn phát hiện ra khuyết điểm lớn nhất của quân đội Ma Tộc chính là, quân trận.
Giống như là quân đội, một đại đội Tinh Hồn có ba trăm người, một đại đội Ma Tộc cũng ba trăm người.
Nhưng khi đội ngũ hai bên dùng quân đội làm đơn vị tác chiến quyết đấu..., cho dù chiến lực từng binh sĩ của Ma tộc mạnh hơn Tinh Hồn một bậc, nhưng sau một hồi tử chiến, người chiến thắng sau cùng nhất định là quân đội Tinh Hồn, hơn nữa chiến tổn bên mình cũng không nhiều.
Bởi vì binh sĩ luôn được huấn luyện phối hợp quân trận, sớm đã hình thành nên sự ăn ý với nhau, có thể tương trợ bù đắp cho nhau.
Mà tuy là bề ngoài quân đội Ma Tộc giống như hình thành cơ cấu tổ chưc, thật ra lại không có phối hợp quân trận với nhau, chưa thể bổ sung cho nhau!
Nói cách khác, cơ cấu tổ chức quân đội Ma Tộc còn giới hạn, ta cho ngươi ba trăm ngươi, ngươi chính là một đại đội, cho ngươi năm ngàn, ngươi chính là một chi đội, cho người ba mươi ngàn, ngươi chính là một quân đoàn...
Đúng vậy... chính là dừng ở đây, không hơn! !
“Mẹ nó, đây thật sự là bộ tộc kỳ lạ nhất từ xưa đến nay!”
“Hợp thành quân đội nhưng lại không huấn luyện quân trận, chẳng lẽ Ma Tộc cho rằng gom đủ số người, thì là thành quân đội rồi hả? Trò đùa gì vậy?”
Lý Thành Long từ khi nhập đạo tu hành đến nay đã giác ngộ thiên phú quân sư, nhưng đối với việc này, bất luận như thế nào cũng không thể hiểu được.
Nhưng không thể phủ nhận, quân trận Ma Tộc như vậy, đối với liên quân bên này, có thể nói là một tin mừng lớn.
Thật sự là quá dễ dàng, rất giỏi tính toán!
Nói một cách công bằng, trên thực tế, tổng thực lực hai bên Ba đại lục và đại lục Ma Tộc có chênh lệch vô cùng lớn.
Quan sát cái vị Ma Tổ La Hầu đỉnh phong trên đỉnh Ma Tộc kia, vô song vô đối, không thể địch nổi, cũng đã ép đỉnh phong của ba đại lục sắp thở không được rồi.
Cho dù bỏ Ma Tổ sang một bên, người dưới cấp cao, tất nhiên không nhiều bằng liên quân bên này, thật không dễ dàng nhưng cũng đủ một trận chiến.
Lại đến chiến lực cấp trung hạ, lại mạnh hơn liên quân nhiều, nhất là chiến pháp hiện tại của quân đội Đạo Minh rập khuôn rất nhiều, thậm chí về sau còn tự bạo thế tấn công, chiến lực gần như tiến vào trạng thái tăng cường.
Nói về tổng thể chiến lực, kết hợp cao thấp, quả thật là vượt xa liên quân.
Nhưng Lý Thành Long lại có một điểm không nghĩ ra, có thể nói là trăm mối vẫn không có cách giải được nghi vấn này.
“Tả lão đại, ngươi nói, rốt cuộc là Ma Tổ La Hầu nghĩ thế nào?”
Điều này, chính là thắc mắc Lý Thành Long nghĩ mãi không ra.
Tả Tiểu Đa nhíu mày: “Hả?”
“Trước mấy trận đại chiến này, tuy kết quả cuối cùng đều là Ma Tộc thu hoạch được chỗ tốt, đại quân thẳng tiến, nhưng thật ra lại không phải như vậy, ở phương diện này, Ma Tộc rõ ràng có tiến bộ, hơn nữa phương thức tác chiến có xác xuất thành công rất cao, chỉ cần Ma Tổ ra mặt tham chiến, mỗi một chiến dịch đều có thể nhanh chóng quyết định càn khôn! Một phát là có thể đẩy được cổng chính của Đạo Minh, thậm chí là cổng chính của Tinh Hồn, dùng chiến tích trận chiến mở màn một kích làm trọng thương Ngự Tọa, một thương giết chết Đao Ma, chắc chắn không phải việc gì khó.”
Lý Thành Long căn nhắc nói: “Nhưng Ma Tổ lại không làm như vậy, mà là tùy ý binh đối binh tướng đối tướng, nhìn trăm vạn ngàn vạn người Ma tộc chết, thắng cũng thắng thảm... Theo lý mà nói, loại người như Ma Tổ, chắc có lẽ sẽ không tự kiềm chế thân phận đến mức này chứ?”
“Hả?”
Tả Tiểu Đa sửng sốt, hắn thật sự không suy nghĩ đến hướng này.
“Ta biết các ngươi không nghĩ đến vấn đề này, nhưng nếu chú ý đến toàn cục, chúng ta đặt mình vào trong hoàn cảnh đó, nếu như Tinh Hồn chúng ta hoặc Vu Minh, Đạo Minh gặp phải việc này, bất luận là Lôi đạo trưởng hay là Hồng Thủy Đại Vu hoặc là Tả bá phụ, sẽ trơ mắt thờ ơ nhìn trăm ngàn vạn tướng sĩ chết trận sao? Chỉ là, thắng nhưng quá thảm thiết, cũng được coi là thắng lợi sao?”
Lý Thành Long nói: “Sau khi đặt mình vào trong hoàn cảnh đó, cho dù là ai cũng sẽ phát hiện, Ma Tổ La Hầu không ra tay, chuyện này rất khó hiểu.”
Long Vũ Sinh im lặng suy nghĩ rồi nói: “Nói không chừng... Ma Tổ La Hầu bị ngu?”
Những người còn lại nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Người ta là Thái Cổ Cự Năng, đồ ngu nhà ngươi có thể tu luyện đến mức thánh nhân cũng phải sợ hãi hả?
“Vậy thì rốt cuộc là tại sao?”