“Về phần Đạo Minh, suy yếu lâu ngày đến bước này lại càng vô nghĩa, Tam Thanh chính là Thánh Nhân chi tôn, bây giờ rồi lại bị bỏ lại ở nơi nào? Môn nhân đệ tử của bọn hắn, lại đang ở đâu? Cho tới bây giờ một người cũng không xuất hiện, mặc cho đồ tử đồ tôn bị tàn sát, bị cắn nuốt, tính toán to lớn, có thể suy ra.”
“Những người này rõ ràng chính là muốn để cho La Hầu ta dò đường cho bọn họ, thăm dò một chút nội tình nông sâu của sát kiếp, ta há có thể theo ý của bọn hắn?”
“Mặc dù cuối cùng tránh không được nhập kiếp, cũng phải chờ bọn hắn đều trở về rồi mọi người ở cùng một chỗ! Ma tộc có thể ngu ngu ngơ ngơ làm bia đỡ đạn, nhưng La Hầu ta lại không thể tiên phong dò đường cho bọn hắn!”
“Muốn tính toán ta, ta ngược lại muốn xem xem, kết quả đến tột cùng là ai tính kế ai!”
Ma Tổ La Hầu khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
...
Đại chiến giữa liên quân ba đại lục với Ma tộc, kéo dài hết ngày dài lại đêm thâu, không hề ngừng nghỉ gì!
Thời gian như máy móc lạnh lùng, liên tục tiến lên không ngừng chút nào, ba ngày, năm ngày, mười ngày... Nửa tháng... Một tháng... Hai tháng... Ba tháng...
Số lượng thương vong của hai bên càng lúc càng lớn, càng ngày càng kinh người, nhìn thấy mà giật mình.
Mà tiếp tục theo thời gian, tiếp tục chiến dịch, hoàn cảnh tương đối xấu với Ma tộc, càng ngày càng rõ ràng.
Liên quân Tinh Hồn bên này rốt cục thở dài một hơi.
Nhìn bộ dạng này... Ma Tổ thật sự là sẽ không ra tay.
Hiện tại đã có thể đoán được, quân đội Ma tộc chắc chắn bị chúng ta ngăn lại ở ngoài Bạch Sơn, nếu Ma tộc từ đầu đến cuối không lùi, toàn bộ tinh anh đều hao hết, không phải là vô căn cứ...
Đại lục bát ngát sau lưng bản thân đám người, trong cuộc sống tốt đẹp kia, sẽ không phải chịu sự tàn hại của Ma tộc nữa...
Bọn người Tả Trường Lộ suốt ngày nghiêm mặt, cũng rốt cục lộ ra một chút nụ cười thả lỏng, cảm giác như trút được một gánh nặng tràn đầy toàn thân.
Rốt cục nhịp điệu của chiến tranh đi vào quỹ đạo ba đại lục liên quân quen thuộc nhất.
Đối với trận đánh lâu dài kiểu này, mọi người tự đánh giá là rất có kinh nghiệm và thông thạo.
Nhất là Vu tộc và Tinh Hồn Nhân tộc: Hai tộc này lấy loại hình thức này đánh trọn vẹn vài chục nghìn năm, không có kinh nghiệm mới là lạ đó...
Rất rất nhiều chiến sĩ, cả một đời đều là trải qua như thế...
Bây giờ, đánh một trận tàn nhẫn, kéo quân đội Ma tộc vào trong tiết tấu mà nhóm người của mình cực kỳ quen thuộc.
Loại cảm giác này, đúng là là có chút thân thiết, thậm chí là hoài niệm...
Như vậy, Ma tộc có thể thích ứng được không?
A ha ha, mặc kệ các ngươi có thích ứng được không, chỉ cần chúng ta thích ứng là tốt rồi!
Đây là gì, là sung sướng đó...
Trong khoảng thời gian này, thực lực của nhóm Tả Tiểu Đa ngày một tăng cao, tăng vụt lên như lộn nhào.
Vốn dĩ lúc bắt đầu, nhóm của Lý Thành Long không có cửa đấu tay đôi với Ma Thần, đến thời khắc này, ai mà ngờ rằng có thể đơn thương độc mã chiếm thế thượng phong khi đánh với ngũ đại Ma Quân rồi!
Phải biết rằng thời gian đôi bên giao tranh chỉ có ba tháng, nhưng với sự tiến bộ vượt bậc khi ở Diệt Không Tháp, thì nhóm Lý Long Thành không khác gì đã khổ luyện hơn hai trăm năm, tu vi vì thế sinh đột phá, sao nói là hư cấu được!
Thời gian thấm thoát trôi qua, mọi người từ việc không dám tin dần trở thành không thể không tin. Đại đội Ma tộc khi tới vốn hừng hực khí thế, kéo theo uy hiếp diệt vong, mà nay cũng dần rơi vào thế bí.
Đây không phải là suy luận vô căn cứ, mà là chứng cứ rành rành. Sự thật sáng tỏ ngay trước mắt, giúp những người còn sống sót sau đại nạn phải bừng tỉnh.
Đầu tiên, thông qua việc lần lượt giao tranh với nhau để tiện dò xét sâu vào nội bên bên địch, thấy được quy mô thiệt hại bên Ma tộc tương đối nặng, rõ ràng không phải là duyệt binh rồi.
Duyệt binh là khi thực lực chiến đấu của binh sĩ phe mình mạnh lên nhờ vào việc tham chiến, thế nhưng Ma tộc bọn họ làm gì biết cái khái niệm này. Chỉ có mỗi một gã đứng hò hét đánh nhau kịch liệt, tử trận thì thôi. Mấu chốt ở đây là đến thời điểm này, thiệt hại chiến tranh hay tổng binh lực của lục địa Ma tộc đã vượt qua ba mươi phần trăm.
Con số này lớn khủng bố luôn.
Nếu nói đây là âm mưu, gài bẫy hoặc là bày bố cục diện thì phải là Tả Trường Lộ hoặc có chăng là Hồng Thủy Đại Vu, từ tầm nhìn chiến lược mà nói thì đều là mất nhiều hơn được.
Nhưng từ khi chiến sự nổ ra đến giờ, ngoại trừ hai bên chính tà cùng với Đạo Ma ra, ngạc nhiên thay chiến lực quan trọng của các đại lục không hề giảm sút.
Điều không ngờ nhất là hai vị hộ pháp dưới trướng Ma Tổ bất ngờ tham chiến, khiến cho cục diện vốn bình ổn nay thêm gợn sóng, thậm chí còn tạo thành mối uy hiếp to lớn. Mỗi lần Tà Long, Minh Phượng ra tay đều cần phải do Tả Trường Lộ và Hồng Thủy Đại Vu tự mình nghênh chiến. Nếu không, toàn bộ phòng tuyết đều sẽ bị bọn họ tung hoành phá nát.
Tà Long và Minh Phượng không hổ lại đại năng Thái Cổ, pháp lực cao siêu đến mức xuất thần. Vừa ra trận giáp mặt đã gây áp lực lên lối đánh của nhị vị đứng đầu hai tộc là Tả Trường Lộ và Hồng Thủy Đại Vu, bọn họ gần như không có sức trở tay, chỉ đành cố gắng kéo dài tình hình. Lôi Đạo, Du Tinh Thần, Lệ Trường Thiên và Ngô Vũ Đình mắt thấy không ổn đành xông lên đánh, cục diện may ra mới được ổn định.
Mới đầu, bọn họ cứ nghĩ đây có thể là mưu kế của Ma tộc. Dẫn dụ toàn bộ nòng cốt từ các môn phái phe mình ra đánh, sau đó Ma Tổ ra tay đánh lén, diệt sạch từng kẻ một, xử lý hết thảy cục diện. Lỡ đâu bị địch chém bay đầu thì xui xẻo chết đi được. Trong lòng ai nấy cũng đều bất an không thôi.
Tuy nhiên, Tả Trường Lộ và Lộ Hồng Thủy Đại Vu thấy phòng tuyến Bạch Sơn suy yếu, thủ hạ tướng sĩ cận kề nguy hiểm lại không thể không cứu được, nên chỉ còn cách gồng gánh đánh tiếp.
Ai mà ngờ được, kẻ đứng sau trận ác chiến tốt thí chém nhau, vị Ma Tổ mà ai ai cũng đề phòng lại không hề xuất đầu lộ diện. Từ đầu chí cuối chỉ có Tà Long và Minh Phượng tham chiến.
Chuyện này.... mọi người ai nấy cũng hơi hoang mang.