Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2464 - Chương 2462: Phiền Muộn Của 2 Đại Hộ Pháp (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2462: Phiền muộn của 2 đại hộ pháp (2)

Dù cho Tà Long và Minh Phương võ công cái thế, lợi hại siêu phàm đến mấy thì cũng chỉ có hai người, cả đại đội không hề nao núng chút nào, nhất là khi xác định Ma Tổ sẽ không nhúng tay vào. Chiến cục xoay dời, Tà Long và Minh Phượng ngay lập tức biến thành đối tượng bị vây khốn. Thay vào đó, bên phía liên quân giờ khắc này đang thầm suy tính đến khả năng lấy đầu kẻ địch...

Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình và Du Tinh Thần một nhóm, Hồng Thủy cùng với người của Lôi Đạo một nhóm. Hai bên nghiễm nhiên là hai nhóm cứu nguy. Với thực lực của nhị vị hộ pháp thì phải cần tới ba người hợp lại đánh, gắng gượng lắm mới không rơi vào thế yếu. Kinh khủng quá đi mất!

Từ lúc thuở Hồng Hoang, giai đoạn khi thần phật vẫn nhan nhản trên trời, Tà Long và Minh Phượng đã tung hoành ngang dọc mà không một ai dám trêu vào. Thời khắc bị nhân sinh áp chế thế này thì sao có thể không oán giận ngút trời cho được.

Bọn họ hợp lực đã có thể cân tài cân sức ép yêu sư Côn Bằng lui bước, bấy giờ lại bị lũ sâu mọt này chặn lại thì quả thực là nhục nhã vô cùng!

Thế nên là hét vang rung trời, lao vào đánh trả, chiến hết lần này đến lần khác!

Cứ bị đẩy lùi một lần, lửa giận lại dâng lên ba phần, lại bị đẩy lui, lửa giận lại được dịp bùng nổ.

Một đám kiến hôi mà có thể đánh ta lui bước à?

Thực sự là... mất mặt chết mất thôi.

Bởi vì người người đều đang chiến đấu, một tốp Ma tộc vừa xông lên đã bị đẩy lui. Đóng ở hậu phương còn có các vị trưởng bối pháp lực dồi dào thuận theo thời thế mà tham chiến. Tất cả cùng hợp sức vây khốn Tà Long và Minh Phượng. Đặc biệt là nhóm người thuộc mười hai Đại Vu, bọn họ xông lên không khác gì ong vỡ tổ, làm gì còn dăm ba cái quy củ giang hồ, giáo dưỡng phòng độ này nọ. Mấy chiêu khua tay múa chân loạn ngầu này, mọi người luyện đến hàng thượng thừa rồi.

Tính thêm cả nhóm Tả Trường Lộ và Hồng Thủy ban nãy, Tà Long cùng Minh Phương sao chịu đựng thêm được nữa, chỉ đành ôm nhục bại trận mà lui.

Nỗi nhục đắng chát nhường này, thực sự không có gì so sánh nổi.

Cả một đời dài đằng đẵng như vậy, bọn họ chưa từng nhận lấy loại vũ nhục thế này?

Tuy mỗi lần giáp công đều có kẻ bị Tà Long và Minh Phượng tung chiêu đánh đến trọng thương, thế nhưng... vì cái thá gì mà người trúng chưởng đã không chết thì thôi đi, còn hồi phục nhanh đến như vậy?

Hôm nay đánh thừa sống thiếu chết, ngày mai tung tăng kéo phái nhào lên đánh... Ủa có mắc cười quá không vậy?

Bọn ta bên này đánh cả ngày muốn mất xác, ngày mai còn chưa kịp nghỉ, mà kết quả các ngươi lại đầy máu đầy mana...

Tà Long và Minh Phượng càng đánh càng rầu thối ruột.

Sau đấy, bọn họ còn nhận ra một chuyện còn kinh khủng hơn... Đó là, đám người trước mặt này hình như càng đánh càng hăng nữa!

Hôm nay đánh tới đánh lui, ngày mai lúc đập nhau lại phát hiện địch có vẻ đang mạnh thêm từng chút một...

Ảo giác à?

Tới ngày kia lại mạnh thêm tí nữa...

Hình như không phải ảo giác đâu!

Thêm vài ngày nữa... Vãi nồi, thế mà lại mạnh hơn nữa?

Vâng các người đều là Đại La, thế nhé. Chứ không sao có thể thăng tiến nhanh như vậy được?

Mức thăng tiến lấy ngày làm đơn vị tính hay gì hả?

Này là phi lý, ảo ma vừa thôi chứ, cái này... vượt quá sức tưởng tượng, vượt quá tầm hiểu biết mất rồi!

Tà Long và Minh Phượng vừa đánh vừa nghi ngờ nhân sinh, lẽ nào ông đây kiêm luôn vai đá mài dao luôn à?

Càng nghĩ như vậy, cục tức nhục nhã càng lớn, uất ức biết nhường nào!

Bọn ta sao có thể làm đá mài dao được?

Mà trong trận hỗn chiến kéo dài lê thê này, điều khiến cho Tà Long và Minh Phương ưu sầu, ấn tượng sâu sắc từ trong ra ngoài chính là... Trong cuộc chiến loạn, có một đôi vợ chồng phe đối địch xông lên vây đánh, Tà Long và Minh Phượng vừa liếc mắt đã nhận ra đôi vợ chồng này chính là điểm đứt gãy trong chuỗi xích chiến lực!

Mình nhất định có thể tùy ý diệt trừ.

Dựa vào điểm nhận biết ấy, bọn họ đều nhắm chuẩn vào mục tiêu, chuẩn bị tung ra một chiêu quét gọn.

Xem bọn ta là đá mài dao à? Các người lo mà chuẩn bị sẵn tâm lý bị bọn ta mài gãy đi nhá?

Tà Long và Minh Phương nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ tận dụng toàn bộ kinh nghiệm, âm thầm tạo ra kẽ hở. Trong lòng hạ quyết tâm rằng vừa ra chiêu thì nhất định phải là cảnh vạn kiếp bất phục!

Hơn nữa, khi bọn họ chính thức nhắm được cơ hội, không tiếc bản thân bị thương để đánh trực diện vào đôi vợ chồng ấy... Đánh là đánh đến mức không rõ sống chết, ngay cả cơ thể cũng nát tan, đan điền dập nát. Trọng thương đến thần không ra ma không bằng này thì có khác gì là chết rồi đâu.

Mặc dù Tà Long và Minh Phượng cũng phải trả cái giá tương xứng, nhưng từ khi chiến sự bùng nổ tới nay thì bọn họ đã có thể tự tay chôn vùi đầu não của đối phương. Hơn nữa là một tên trúng hai kẻ địch, sao lại không đáng ăn mừng cơ chứ!

Hai người mừng hết lớn, tuy bị thương nhưng vẫn cười như điên dại. Dưới sự giáp công của địch mà thong dong rút lui.

Thế nhưng, khi màn đêm còn giăng, từ phía đại doanh của liên quân sấm giật ầm ầm, tia chớp lóe sáng trên không cả đêm không dứt.

Uy trời vĩ đại nhường này, khiến cho Nhân tộc cùng Ma tộc khi trông thấy đều run sợ trong lòng.

Thiên kiếp!

Tà Long với Minh Phượng đẳng cấp thế nào, sao lại không đoán ra có kẻ đang độ kiếp cơ chứ.

Chuyện độ kiếp thế này... dù cho biết rõ có kẻ ở trận doanh đối địch đột phá tu vi, mà còn đang độ kiếp nữa. Một đối thủ hùng mạnh cứ thế mà ra đời.

Thế nhưng Tà Long và Minh Phương chắc chắn là không tụ tập lại hóng hớt được vì dễ rước họa vào thân lắm. Lỡ đâu cái kẻ đang độ kiếp kia chán sống, liều mạng đi đánh đấm với cái của nợ sau mông thế kia thì thật sự dễ có dịp về chầu thần phật lắm.

Với lại bọn họ cũng đều là đại năng Thái Cổ, trải qua nhiều chuyện lắm rồi. Giờ số tuổi nhiều như số tóc thì còn gì để bọn họ hiếu kỳ nữa đâu.

Còn nữa, cứ xem như bên địch có kẻ độ kiếp đi, không phải một tên thì nhiều nhất cũng chỉ có hai tên tu giả Đại La mà thôi. Không ảnh hưởng đến toàn cục, chẳng tính là mấy, chẳng đáng là bao.

Độ kiếp xong thì ông đây không thể giết ngươi à?

Thong thả phết!

Cũng phong độ ngời ngời nữa!

Bình Luận (0)
Comment