Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2465 - Chương 2463: Ăn Từng Miếng Từng Miếng

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2463: Ăn từng miếng từng miếng

Nhưng đến ngày thứ hai khi lên chiến trường xem xét, bốn mắt của Tà Long Minh Phượng gần như muốn rơi ra ngoài.

Đôi vợ chồng trọng thương hôm qua sống lại rồi, còn nhảy tung tăng tới đánh nhau nữa!

Hơn nữa, song song đó còn đột phát bình cảnh, đạt đến cảnh giới Đại La!

Vãi, thế hai vị này nhất định phải ngỏm mới độ kiếp, mới tăng tiến tu vi được à?

Này không phải đang cười vào mặt nhau à?

Hiện thực khiến người ta tức đến nghiến răng, làm cho Tà Long và Minh Phượng giận tím người, lửa giận ùn ùn, giận đến bay màu!

Bọn ta hao hết bao nhiêu tâm cơ, cố ý bộc lộ sơ hở, không tiếc thân mình thương tật. Cái giá bỏ ra nhiều như vậy để đập trọng thương bọn chúng, kết quả lại giúp chúng đột phá tu vi?

Đây tuyệt đối là nỗi ô nhục đời này không bao giờ có được!

Hai vị cường giả thuở Hồng Hoang tức điên lên rồi.

Ngay trong ngày giao tranh ấy, Tà Long trực tiếp lộ ra chân thân của mình, bản thể to lớn thình lình xuất hiện. Minh Phượng lại tỏa ra Minh Hỏa Niết Bàn, chỉ thiêu đốt không gian giữa đất trời, cháy đến không còn gì khác!

Chiến dịch này, kết quả huy hoàng chưa từng có!

Đám cấp cao bên phe liên quân vốn không có cách nào ngăn cản hai vị Tiên Thiên yêu nghiệt bùng nổ tối đa sức lực. Bọn họ nhốn nháo lui trận, có vài người bị thương.

Địa giới bạt ngàn mấy ngàn dặm, minh hỏa cháy đỏ ngút trời, ánh sáng gian ta rọi chiếu, chỉ cần là không khí trong không gian đều bị thiêu rụi thành muôn vàn mảnh nhỏ.

Không gian kia như tấm thủy tinh vang lên tiếng nứt gãy răng rắc. Từng mảng lỗ đen không gian cứ thế xuất hiện không ngừng.

Tả Trường Lộ lên tiếng ra lệnh, mọi người lập tức rút lui. Tà Long và Minh Phượng thừa thắng xông lên, ra tay công kích ngay trước hàng phòng tuyết. Chiếm được thế thượng phong rồi bèn giương oai diễu võ đến mức kệch cỡm.

Luồng căm tức trong lòng cuối cùng cũng sảng khoái được phần nào.

Tà Long và Minh Phượng đại thắng trở về.

Thế nhưng hai vị cường giả có máu mặt bao năm nay cảm thấy có gì đó sai sai. Chiến đấu thì là thật đấy, kết quả hoàn toàn cũng không có gì là giả vờ hay khoa trường. Thắng lợi huy hoàng rõ mười mươi, rõ rành rành ra đấy.

Tuy nhiên hai vị tu gia đỉnh của chóp có cảm nhận linh ứng rằng.... từ đầu đến cuối có gì đó không ổn cho lắm.

Tà Long cảm thấy bí thuật Tà Long của mình, hoặc có chăng là lực vận khí thuộc riêng về Long tộc, lúc thi triển chân thân thì cảm thấy loáng thoáng bị kéo lệch một chút, cho nên mới có cảm giác như vậy?

Có một chút bị kéo đi, gần như có thể sơ ý bỏ qua... Cho nên cảm giác này rất yếu ớt.

Có chút như có như không.

Là ảo giác sao?

Tà Long cảm giác có phải bởi vì chính mình đã quá mệt mỏi không?

Đối lập, Minh Phượng cũng có cảm giác Niết Bàn Minh Hỏa của mình lúc phát ra dường như tiêu tán, hoặc là bị nuốt lập tức...

Nhưng làm sao có thể có sinh vật có thể nuốt Niết Bàn Minh Hỏa của mình?

Đây rõ ràng là chuyện không thể nào.

Cho dù là Đại Nhật Chân Viêm Yêu Hoàng và Chúc Dung Chân Hỏa Tổ Vu còn có Tổ Long Dương Hỏa Tổ Long, đẳng cấp thuộc tính hỏa cũng không sàn sàn với Niết Bàn Minh Hỏa của ta, càng không nói tới là trộm lửa của ta, cho dù có trộm thật thì dùng để làm gì chứ...

Trừ khi là dung hợp Thiên Địa Vạn Hỏa, nhưng mà cái loại công pháp này, từ đầu đến cuối cũng chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe qua.

Hẳn là... Ảo giác thôi...

Chân mày Minh Phượng chẳng qua chỉ nhăn một chút rồi thả lỏng ra.

Không cần để ý.

Suy nghĩ của hai người chẳng qua chỉ lóe lên một cái, cũng không có suy nghĩ thêm nữa.

Suy cho cùng, chút tổn thất kia của bọn họ, nếu như nói là thật sự có tổn thất... Cực nhỏ cực ít, thực sự nhỏ bé vô cùng.

Tu luyện một chút cũng đã luyện trở lại.

Có là cái gì đâu?

...

Trong Diệt Không Tháp.

Tam Túc Kim Ô màu đen trực tiếp ngã trên mặt đất toàn thân tắm trong lửa, ba chân chỉa lên trời co rút run rẩy, trong cái miệng nhỏ nhắn nhọn hoắt không ngừng sặc lửa ra ngoài.

Ừm, chính là sặc lửa.

Còn có Tả Tiểu Đa ở cùng với Tam Túc Kim Ô, cũng nằm chổng vó y hệt, thống khổ co quắp, sặc từng ngụm từng ngụm lửa ra ngoài.

Nhưng cả hai người rồi lại không hẹn mà cùng cố gắng ngậm chặt miệng.

Nói gì cũng không phun ra, tiếc quá đi thôi...

Thật vất vả mới trộm được một chút xíu Minh Hỏa Hỏa Chủng như vậy... Sao có thể phun ra được? Mẹ nó cho dù là đốt chết chính mình thì ta cũng không thể nhả.

Nhất định phải hoàn toàn tiêu hóa mới được...

Kết quả sau đó, toàn thân hai cái tên tham lam này đều bắt lửa, giống như hai cây nến lớn bốc cháy ngút trời, suýt chút nữa bị Minh Hỏa cho niết bàn rồi.

May mà Ngô Vũ Đình tiến vào sau đó nhanh chóng cấp cứu, quẳng xuống nam bắc đánh, điên cuồng đánh một trận, ép hai mẹ con tên này thành thật phun ra hơn phân nửa Minh Hỏa Hỏa Chủng, lúc này mới từ từ hấp thu phần còn lại...

Nhìn theo tinh hoa Niết Bàn Minh Hỏa từ từ tiêu tán trong Diệt Không Tháp, Tả Tiểu Đa và Tiểu Tiểu đều là cùng một biểu cảm: Hai mắt rưng rưng, đau lòng đến nói không ra lời.

Cơ hội tốt biết bao nhiêu... Cứ lãng phí như vậy...

Thật lòng không tiêu hóa được... Dù sao cũng là khác biệt hỏa diễm đỉnh cấp bất đồng lĩnh vực, lấy tu vi nông cạn của bọn hắn trước mắt, thật đúng là không hấp thu được bao nhiêu.

Bộ phận bị tiêu tán, chính phần là bọn hắn không chịu đựng được, sẽ chỉ dẫn đến Hỏa Diễm phản phệ bên trong cơ thể, chỉ có thể nhịn đau từ bỏ.

Mà quyết định này, vẫn là Ngô Vũ Đình giúp bọn hắn làm, trực tiếp dùng bạo lực kết thúc, nếu không lấy tính cách lòng dạ hẹp hỏi của Tả Tiểu Đa, thích chiếm lợi, Tiểu Tiểu học theo, đồ vật đã vào miệng thì tuyệt không từ bỏ, làm sao chịu nhả ra dễ dàng như vậy!

Không thể không nói, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, đi theo Tả Tiểu Đa, Tiểu Tiểu quen với tính cách và tính tình làm việc của mẹ, học mười đủ mười.

“Chờ chút lần đi... Còn có cơ hội... Còn có cơ hội...”

Tả Tiểu Đa nhanh chóng nước mắt rưng rưng luyện hóa.

Tiểu Tiểu thở dài thở ngắn, bộ mặt không cam lòng bất đắc dĩ. Hận không thể nuốt lại thứ mình phun ra...

Hồng Thủy Đại Vu và Tả Trường Lộ ở một bên nhìn một mảnh im lặng.

Bình Luận (0)
Comment