“Tính cách này... Thật không hổ là con trai ruột của ngươi, phát huy cái tính càn quét, thích chiếm hời vô cùng nhuần nhuyễn, con hơn cha là nhà có phước mà...”
Hồng Thủy Đại Vu lắc đầu thở dài, đối với gen di truyền của loài người, không nhịn được nhìn mà than thở, trong lòng thổn thức không thôi.
Khóe miệng Tả Trường Lộ co giật một chút, có ý muốn muốn phản bác, lại phát hiện chính mình không phản bác được, không thể cãi lại.
Đành phải hừ một tiếng.
Trong lòng tính toán một chút, nói: “Các ngươi muốn hấp thụ chân hỏa, cái này nhất định phải cẩn thận trù tính một chút...”
Tả Trường Lộ phiền muộn một lát, bắt đầu nghĩ kế cho con trai.
“Hai ngươi không có khả năng ra tay ở bên ngoài... Tranh thủ sau khi chiến đấu, lại bức Niết Bàn Minh Hỏa và thân thể Tà Long xuất ra nhiều hơn nữa. Mỗi lần một chút, không cần quá rõ ràng... Quá rõ ràng thì Tà Long Minh Phượng sẽ không thả ra, bọn hắn đều là Thái Cổ Đại Năng, muốn lấy được chỗ tốt và tiện nghi từ trên người bọn họ, khó mà làm được...”
“Nhất định phải bắt lấy cơ hội này.” Tả Trường Lộ giáo dục: “Món hời có thể chiếm được thì tuyệt đối không thể bỏ qua.”
“Đã hiểu rõ rồi.”
Tả Tiểu Đa và Tiểu Tiểu đều ngoan ngoãn gật đầu.
Hồng Thủy Đại Vu ở một bên thở dài.
Trách không được đều như thế này, có người làm gương như thế...
“Ta đều nghe ông nội. Ông nội thật tốt, hôn hôn.” Ba cái chân của Tiểu Tiểu nhảy tới nhảy lui, rất là vui vẻ.
Nghe được xưng hô 'ông nội' thế này, cơ bắp trên mặt Hồng Thủy Đại Vu, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đều là từng đợt run rẩy, thất tình lục dục đều viết lên mặt.
“Ngươi biết ngươi sẽ chết như thế nào không?” Hồng Thủy Đại Vu hỏi Tả Trường Lộ.
Tả Trường Lộ mơ mơ màng màng: “Ý gì?”
“Ngươi nói biết hay là không biết đi.”
“Không biết.”
“Ngươi khẳng định sẽ bị Yêu Hoàng đánh chết!”
Hồng Thủy Đại Vu nói nói Tả Trường Lộ: “Ta đảm bảo, nhất định sẽ!”
Vẻ mặt Tả Trường Lộ bất đắc dĩ: “Này... Điều này cũng không thể trách ta mà... Mà ngươi nghĩ là ngươi thoát rồi sao? Ngươi cũng đã làm ông nội rồi.”
Hồng Thủy Đại Vu liên tục lắc đầu: “Xin hãy tha thứ cho kẻ bất tài này, cha nuôi của tên nhóc này ta có thể nhận, nhưng chuyện làm ông nội của tên Tiểu Ô này thì đánh chết cũng không dám... Ông đây mặc dù to gan lớn mật, nhưng mà chuyện này... Không dám làm.”
Đây là lời thật lòng của Hồng Thủy Đại Vu.
Chỉ cần vừa nghĩ tới trường hợp để Yêu Hoàng và Đông Hoàng gọi mình bằng chú, ngay cả bắp chân của Hồng Thủy Đại Vu cũng muốn rút gân, tràng ruột non cũng co rút lại với nhau.
Mặc dù cho tới bây giờ chính hắn cũng sẽ không tự ti, nhưng cuối cùng mình có bao nhiêu trọng lượng thì cũng đều biết trong lòng.
Chính mình đối phó một người trong số Tà Long Minh Phượng đã có một chút cảm giác không bằng, chứ đừng nói chi là so với Đông Hoàng Yêu Hoàng so với Tà Long Minh Phượng còn cao hơn nhiều tầng...
Đứng ở trước sự tồn tại của hai người đó ưỡn ngực lồi bụng làm chú, Hồng Thủy Đại Vu sợ rằng ngay sau đó có thể bị đánh thành bùn...
Về phần Tả Trường Lộ, đây là không có cách nào rồi!
Ai bảo con trai của hắn là mẹ của Thất thái tử của Yêu Hoàng cơ chứ?
Muốn chạy thế nào cũng chạy không thoát...
Vừa nghĩ tới đây, Hồng Thủy Đại Vu cũng không khỏi có chút đồng tình... Tên này, là số phận rồi...
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình liếc nhau một cái, đều không biết phải nói gì, trên mặt còn giả vờ nở nụ cười.
Cháu của ta, là một Tam Túc Kim Ô.
Cháu trai ông đây là Yêu Hoàng... Chú là Đông Hoàng... Con trai ta là mẹ của hắn... Hình tượng này sao lại không hài hòa như vậy chứ!
Chậc chậc...
Đúng thật là phong quang vô hạn...
Nhưng mà đau khổ trong lòng ông đây nào có ai hay?
Các ngươi không phải là người trong cuộc sao có thể hiểu được sự đau khổ của người trong kẹt thâm trầm đến cỡ nào, bóng ma tâm lý của chúng ta đã có thể bao phủ ba đại lục, các ngươi có biết không?
...
Ngày hôm sau.
Tả Long Minh Phượng diễu võ dương oai lần nữa tiến công khiêu chiến.
Dựa theo kế hoạch tác chiến đã định, đám người Hồng Thủy Đại Vu vừa tự chăm chỉ tu luyện một năm rưỡi qua lại lần nữa xuất chiến.
Vẫn vây công như cũ, vẫn quần đấu như cũ!
Tà Long Minh Phượng dùng hết hỏa lực, các loại pháp thuật thần thông, chiêu tên Thái Cổ, dần dần hiện ra; từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, đánh phi thường chói lọi, ánh sáng vô hạn!
Không thể không nói, hai vị này thi triển hết uy năng, quả thực đánh cho đám người không kịp trở tay, vô cùng chật vật.
Mấy người thực lực yếu hơn là Du Đông Thiên và Vân Trung Hổ, Bạch Vân Đóa và Vô Biên Trúc Mang Đại Vu, Sương Đạo Nhân, tập thể trọng thương mất đi chiến lực.
Ngay cả Lệ Trường Thiên cũng bị một ngọn Niết Bàn hỏa thiêu sạch sẽ râu mép và đầu tóc, mặt mũi tràn đầy đều lên vết bỏng rộp, cả người giống như là cây nến lớn vội vàng rút lui.
Bầu không khí thảm thiết của trận chiến này, gần như là khó nói nên lời.
Cũng làm cho tất cả cường giả của đại lục Tinh Hồn, lần này đều chân chính nhớ kỹ tên tuổi của Tà Long Minh Phượng!
Tất cả mọi người có chút dao động.
Đối mặt với trên trăm cao thủ liên quân đại lục, Tà Long Minh Phượng tung hoành tới lui, vậy mà như vào chỗ không người, phong thái của Thái Cổ Đại Năng, biểu hiển rõ ràng không bỏ sót!
Mắt nhìn thấy đám người danh chấn ba đại lục này, tất cả cao thủ đều lưu truyền trong truyền thuyết và thần thoại đều trọng thương đến phun máu, trực tiếp lui ra khỏi chiến trường, các chiến sĩ liên quân phía sau thấy mà toàn thân phát lạnh.
Quá hung tàn!
Quá cường hãn!
Quá bá đạo!
Tiểu Long lại nhàn nhã đến cực điểm, du dãng đi lại vô ảnh vô hình ở trên không, tìm được cơ hội liền đi cắn xé một ngụm khí vận nhỏ của Tà Long Minh Phượng!
Đúng vậy, mỗi một lần cũng chỉ cắn một miếng nhỏ, tuyệt đối không tham ăn.
Một miếng.
Một miếng.
Lại một miếng.
Tiểu Long nhai kỹ nuốt chậm, phát huy hai chữ hèn mọn này đến mức làm cho người không dám tin...
Tiểu Tiểu lại là trốn ở trong vạt áo trước ngực Tả Tiểu Đa, thỉnh thoảng chờ cơ hội thò đầu ra.
Tả Tiểu Đa mặc quần áo của tướng sĩ bình thường, ẩn nấp bên trong đám binh sĩ Phi Thiên, ngay chỗ cao tầng quyết chiến cách đó không xa, dùng thực lực tu vi tuyệt không vượt qua cấp độ Phi Thiên, cùng tác chiến với Ma Quân.