Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2469 - Chương 2467: Sống Thành Một Câu Chuyện Cười

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2467: Sống thành một câu chuyện cười

“Đại ca rốt cục đột phá một tầng màn chắn cuối cùng, nhập vào cảnh giới của tổ tiên một lần nữa, trời phù hộ tộc ta, trời phù hộ Vu tộc!”

Mười một vị Đại Vu gần như vui quá mà khóc!

Phần tình cảm này, là thuần khiết như thế, không có bất kỳ ghen tỵ với hâm mộ, chỉ có mừng rỡ, chỉ có hưng phấn!

Trong mười hai Đại Vu, chỉ có người có sức hấp dẫn từ nhân cách như Hồng Thủy Đại Vu, mới có thể làm được điều này, nếu như đổi lại là người khác, sợ rằng các loại hâm mộ ghen tỵ với hận đã sớm phóng lên ngất trời, thay bằng tức giận căm phẫn.

Nhưng là bây giờ, không có, tất cả cũng không có!

Chỉ có vui mừng!

Chỉ có vui vẻ!

Chỉ có vui mừng khôn xiết!

So sánh với khí thế Hồng Thủy Đại Vu như cầu vồng, Tà Long cũng là càng đánh càng cảm giác tâm thần không yên, càng cảm giác đau buồn!

Hắn rất rõ ràng chính mình gặp được một đối thủ có hình dạng gì: Chính mình gặp được một người điên!

Hơn nữa còn là cái loại người điên cực đoan liều mạng không quan tâm bất cứ cái gì!

Bất kỳ kẻ nào, kể cả bao gồm Thánh Nhân, ở thời điểm gặp phải loại đối thủ có lược lượng ngang nhau không khác biệt lắm này, điều sợ hãi nhất, hoặc là nói chuyện tình khiến người ta sợ sệt chính là, đối phương là một người điên!

Không có bất kỳ đạo lý nào có thể nói, không có bất kỳ quy luật nào để tuân theo, càng không có phương pháp gặp chiêu phá chiêu như mọi người nói.

Ngươi đánh ta một chút, ta sẽ đánh ngươi một chút, ngươi đánh ta một chút ta không trốn, nhưng mà ngươi nếu đánh trúng ta, ắt phải xuất hiện khoảnh khắc chiêu thức của ngươi kết thúc, ít nhất lúc đó lực lượng đã không phải mạnh nhất, như vậy ta đánh ngươi ngươi nhất định không thể tránh khỏi!

Để xem hai người chúng ta ai không chịu được trước.

Loại người điên này, thật sự là làm cho người ta cực kỳ chán ghét!

Gặp phải loại đối thủ này, là chuyện tình khiến những cường giả đau buồn nhất.

Nhưng mà tình huống bây giờ của Tà Long còn bi ai hơn so với cái này: Bởi vì cái tên điên này lại đang đột phá trong khi chiến đấu với mình!

Mà nguyên nhân đột phá lại là chính mình đè ép đánh cho hắn trở nên nóng nảy...

Mẹ nó, đây là chuyện gì?

Làm sinh linh Tiên Thiên, cường giả Hồng Hoang, đại năng Thái Cổ, đời này loại đối thủ gì mà Tà Long chưa từng thấy, trận chiến gì mà chưa từng đánh qua?

Chính là rơi vào thế yếu, rơi vào nguy hiểm sinh tử cũng không phải là chuyện hiếm!

Chỉ có trận đánh này hôm nay, có thể nói là ngột ngạt nhất, không còn gì để nói nhất, bi ai nhất, không có cách nào nhất... Đồng thời là một trận chiến muốn chửi mẹ nó nhất!

Đối thủ này, tên thế hệ sau này, hắn... Vốn dĩ không thể đột phá được!

Mặc dù hắn là người dòng chính có huyết mạch truyền thừa Tổ Vu, nhưng căn bản cũng chưa thể thật sự thiêu đốt kích hoạt huyết mạch!

Hắn còn thiếu tận mấy cái tiểu cảnh giới!

Nhưng đánh một trận với ta, đánh cho hắn trở nên tức giận, đánh điên cuồng, điên rồi, dĩ nhiên bị ta làm cho đột phá... Mẹ nó, đi đến đâu mới có thể nói rõ lí lẽ?

Tà Long cảm thấy, bắt đầu từ giờ phút này, chính mình đã có thể ghi tên vào sử sách, thành một nhân vật lịch sử tuyệt đối không thiếu truyền thuyết về hắn trong sử sách, hắn còn là nhân vật phản diện như một thằng hề trong truyền thuyết này.

Đoán rằng sau này mỗi khi có người nhắc tới Tà Long, thì sẽ cười đến nhìn thấy lông mày không thấy mắt: “À, cái tên ngu ngốc kia ấy hả, ta biết hắn, cái đồ chiến đấu với người ta, người ta vốn dĩ không đánh lại hắn, chênh lệch ở giữa hai bên, gần như là khác biệt như trời với đất, kết quả cái tên đó dồn sức đánh một trận, đánh cho người ta tức giận lên, trong nháy mắt này, mạnh mẽ đột phá... Sau đó sau khi đột phá, Tà Long là cái đồ không đánh lại người ta, lại bị người ta đuổi theo đánh... Thật sự là một chuyện hiếm thấy trong thế giới hồng hoang!”

Tà Long càng nghĩ càng bực túc, ta là cường giả tung hoành một đời, trong Ma tộc là người gần với đại năng Ma Tổ, lại sống thành một truyện cười!

Cho nên gấp gáp hơn, càng muốn đánh hòa nhau, cho dù như thế nào không thể trở thành chuyện chê cười.

Nhưng mà hắn càng liều mạng, càng giãy dụa, Hồng Thủy Đại Vu ở đối diện lại càng hưng phấn!

Huyết mạch Tổ Vu cũng là càng ngày càng lưu chuyển hoạt bát ở trong toàn thân, huyết mạch thiêu đốt tăng vọt, cực kỳ tràn đầy...

Đúng là càng đánh càng đã nghiền, càng đánh càng sung sướng, càng đánh toàn thân càng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, vô cùng thỏa mãn!

Theo đó hắn không nhịn được cười lên ha hả: “Sảng khoái! Sảng khoái! Ha ha ha ha, hôm nay mới biết, thì ra đây chính là cảnh giới Tổ Vu! Ha ha ha...”

Ở bên trong gió mây xao động, Hồng Thủy Đại Vu càng vung vẩy khuấy động song chùy, một bên không ngừng cười to: “Hôm nay chiến với Tà Long, mới biết máu vu đỏ; đạp phá đường trần gian, leo lên ngọn núi cao nhất!”

Tà Long chỉ cảm thấy hoa cả mắt, suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Hắn biết, mình thật sự xong rồi!

Thanh danh của hắn, cho dù như thế nào cũng không thể rửa sạch rồi.

Bởi vì người điên ở đối diện này, vào lúc này lại làm một bài thơ!

Đó rõ ràng là thơ về nhân vật truyền kỳ, cho dù hoàn toàn không có tài văn chương làm thơ, lung tung hay rối loạn, nhưng mà thời điểm đột phá Tổ Vu viết, cho dù rối loạn như thế nào đi nữa, cũng sẽ được ghi vào sử sách, được tất cả tộc nhân Vu tộc khắc ghi, sẽ nổi tiếng trong miệng Vu tộc!

Tin tưởng rằng người đời sau nhất định có thể từ mấy câu thơ diễn đạt không lưu loát này, đọc hiểu được vô số ý tứ cao lớn, sau đó tôn sùng nó là kinh điển!

Nhưng mà, cùng với đó, chính mình sẽ bị gắn vào bài thơ này cùng nhau và nhận phải sỉ nhục.

Mỗi khi nhắc tới bài thơ này, sẽ có người hai mắt tỏa sáng, cười một tiếng ha ha: “Bài thơ này ta biết, đây là thời điểm năm đó Hồng Thủy Đại Vu đột phá cảnh giới Tổ Vu, giờ phút đại chiến Tà Long ngâm lên... Đến đây, ta cẩn thận giải thích cho các ngươi một chút... Đây là một chuyện xưa vô cùng ngu ngốc, vô cùng vô cùng thú vị...”

Tà Long hiểu được rõ ràng hơn so với bất kỳ ai: Tuyệt đối sẽ có chuyện như này!

Bình Luận (0)
Comment