Mặc kệ Ma tộc thắng hay là thua, cũng sẽ ghi chép như vậy, không hề sai!
“Ngươi...”
Tà Long hét lớn một tiếng đau buồn phẫn nộ, roi Tà Long bùng nổ rầm rầm, thân thể lui lại mấy vạn trượng, tức giận quát: “Đánh nhau thì đánh nhau... Ngươi, ngươi, mẹ nó. Đọc thơ làm cái gì? !”
Nói tới đây, càng cảm bực bội tủi thân, bỗng dưng miệng hơi mở, phù một tiếng phun ra một ngụm máu, cực kỳ tức giận nói: “Diễn đạt không lưu loát! Không có chút tài văn chương nào! Học đòi văn vẻ! Làm người cười chê! Mặt dày hèn hạ! Tiểu nhân đê tiện! Đánh nhau lại còn đọc thơ! Ngươi còn có chút mặt mũi nào hay không!”
Ngược lại cả người Hồng Thủy Đại Vu ngây ngẩn, vừa rồi hắn vẫn đắm chìm ở trong con đường tu hành cảnh giới cao thâm, hồn nhiên không chú ý tới mình nói cái gì làm cái gì, nghe được Tà Long nói chuyện, không nhịn được có chút buồn bực, dùng Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy gãi đầu, nói: “Gì? Ta đọc thơ? Ta vừa đọc thơ gì? Ta đọc thơ gì? !”
Tà Long hét lớn một tiếng đau buồn phẫn nộ gần chết: “Ngươi đọc cái gì chính ngươi không biết? Lại còn hỏi ta? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta đọc thuộc lòng lại một lần cho ngươi sao? !”
Hồng Thủy Đại Vu càng sững sờ ngạc nhiên, đột nhiên mờ mịt không có nhận thức.
Cho dù ta đọc một bài thơ... Liên quan quái gì đến ngươi? Ngươi tủi thân cái gì?
Nhưng mà ngươi là đại năng Thái Cổ, tu dưỡng tối thiểu của tu giả cấp cao đâu?
Quả nhiên Ma tộc là chủng tộc có mạch não rất hiếm thấy...
Coi như thật sự ta đọc mấy câu thơ, hắn còn có thể suýt nữa khóc... Lại còn hộc máu... Làm người không thể hiểu ra nào, thật kinh ngạc!
Một âm thanh vang lên đúng lúc từ phía dưới: “Hừ! Tà Long, một mình ngươi không có văn hóa không làm ra thơ, lại còn dám cười nhạo người có văn hóa! Ngươi có còn chút mặt mũi nào hay không! Cha nuôi ta chính là nhà văn Vu tộc phi thường, đọc bài thơ thì làm sao, không phải là thích đáng, hợp lý sao?”
Hiển nhiên là Tả Tiểu Đa nói chuyện, theo Tà Long phun ra một ngụm máu kia, lập tức hai mắt Tả Tiểu Đa tỏa sáng, suy nghĩ bẩn đầy bụng, lòng dạ thông minh, trực tiếp ẩn thân chạy lại, đem một ngụm máu này thu vào Diệt Không Tháp!
Đây chính là tinh huyết trong lòng Tà Long, thứ tốt trước đây chưa từng gặp!
Thu xong máu, chiếm lợi ích xong, nghe được Tà Long mắng chửi Hồng Thủy.
Tự Tả Tiểu Đa biết cha đỡ đầu của mình sẽ không mắng chửi người, sẽ không trả lời lại một cách mỉa mai, dứt khoát tự mình chửi lại.
Hồng Thủy Đại Vu có chút bối rối.
Người có văn hóa? Nhà văn phi thường?
Đây là nói về ta sao?
Chuyện hôm nay, từng cái đều kỳ quái, toàn là cái gì với cái gì...
Đột nhiên Tả Tiểu Đa lên tiếng, giống như thêm dầu vào lửa, Tà Long nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân run rẩy, hai mắt đỏ bừng, đột nhiên xoay người kéo roi Tà Long quay đầu bước đi!
Hồng Thủy Đại Vu quát lên: “Ngươi muốn đi?”
Bỗng nhiên Tà Long xoay người lại, trái tim giống như muốn nổ tung nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi... Ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
Hồng Thủy Đại Vu giận dữ nói: “Vốn ta và ngươi là kẻ địch, lập trường đối lập, cho dù như thế nào, đây không phải là chuyện dĩ nhiên sao?”
Tà Long nghe vậy thoáng cái sững sờ ngay tại chỗ.
Mẹ nó. Lời này của ngươi nói thật hay thật có đạo lý, thế mà ta không phản bác được...
Đúng lúc Minh Phượng chắp tay đi đến, Niết Bàn Minh Hỏa tạo thành biển lửa cuồn cuộn ở giữa Tà Long cùng Hồng Thủy, đứng ở trong biển lửa thản nhiên nói: “Hồng Thủy, ngươi đã hủy diệt danh tiếng của Tà Long, còn muốn như thế nào? Tạm thời hôm nay ngừng chiến được không.”
Hồng Thủy Đại Vu ngẩn người, nhưng trong lòng lại sinh ra tủi thân.
Ta đã làm gì, ta hủy diệt danh tiếng của Tà Long rồi? Lời nói này của ngươi có ý nghĩa khác mà ngươi không hiểu được sao?
Lúc trước là Tà Long đè ép ta mà đánh không phải sao, bây giờ không dễ dàng ta mới có thể lật ngược lại, nhưng lời này ngươi vừa nói ra, ta không có cảm giác danh tiếng của Tà Long bị làm sao, nhưng mà cảm giác danh tiếng của ta dường như có phần không dễ nghe...
Mọi người đều biết... Tà Long là giống đực!
Ta cũng là đực... là đàn ông đấy!
“Ngươi nói chuyện chú ý một chút!” mặt Hồng Thủy Đại Vu nặng xuống quát lớn: “Kể cả các ngươi là tiền bối, cũng không thể tùy tiện nói xấu người tốt!”
Nói xấu người tốt...
Minh Phượng nghe vậy sửng sốt, trở nên khó hiểu đối với phản ứng của Hồng Thủy Đại Vu...
Ta, mẹ nó.... Lại còn nói xấu ngươi?
Phía sau Tà Long lại phun một ngụm máu oa một tiếng, lập tức hóa gió đi không quay đầu lại...
Mẹ kiếp, thằng nhóc này không chỉ là người điên, còn là một kẻ ngu ngơ...
Anh danh cả đời của ta, lại bị hủy ở trong tay một người như thế... Thật là, còn đáng sợ hơn so với sát kiếp...
Minh Phượng nhướn mày, ánh mắt nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Tên nhóc bên kia, ngươi đã trộm một ngụm máu trong lòng Tà Long, lập trường mọi người đối địch, ta cũng không nói thêm cái gì, hôm nay lại chú ý tới Niết Bàn Minh Hỏa của ta, lá gan không nhỏ!”
Suy nghĩ Minh Phượng kín đáo, Tả Tiểu Đa không lên tiếng thì thật sự hắn cũng không phát hiện chuyện gì kỳ quặc.
Nhưng sau một tiếng hét, thì hắn đã tập trung vào hướng đi của Tả Tiểu Đa.
Hiển nhiên phát hiện sau khi tên nhóc kia thu lại máu Tà Long, lại lẻn đến phía dưới Minh Phượng lén lén lút lút há miệng nuốt lửa... Hơn nữa còn nuốt tận hai ngọn...
Thế mà lại ăn trộm ngay dưới mắt ta... Minh Phượng vừa bực mình vừa buồn cười.
Tên nhóc kia to gan lớn mật như thế, thật sự là rất hiếm thấy.
Tả Tiểu Đa cười ha ha một tiếng, thân thể chợt lóe, đã sớm trốn đến phía sau Hồng Thủy Đại Vu, nói: “Minh Phượng tiền bối mắt tinh như đuốc, khâm phục khâm phục, ha ha, ha ha, ha ha...”
Hắn vô cùng xấu hổ cười ha ha ba cái, sau đó đột nhiên xoay người rời đi.
Minh Phượng giận dữ: “Để lại Thiên Hỏa Chi Tinh cho ta!”
Thân thể Hồng Thủy chặn ngang: “Trẻ con ăn một ngọn lửa của ngươi thì thế nào? Hắn vẫn còn là con nít.”
Minh Phượng: “...”
Ngươi nói lời rất không biết xấu hổ này xong tự ngươi biết sao! ?
Ngay tại lúc này, trên không trung, Chu Yểm xuất hiện theo lời sai sử của Tả Tiểu Đa, chắp tay tôn kính nói “Minh Phượng đại nhân, vừa rồi ngài cũng nói, trận chiến này hôm nay đến đây là chấm dứt, sao lúc này không dừng tay?”