Sau một vài ngày nghiên cứu nữa, Tiểu Đa Đại Pháo đã được đổi tên thành: “Súng Tuần Thiên!”
Lập hồ sơ, thông cáo toàn quốc.
Khi Tả Trường Lộ nghe thấy cái tên đó, đã trực tiếp ném vỡ một cái cốc!
Mẹ nó càng khiếm nhã hơn trước nữa là thế nào...
Những cấp cao khác cười đến không nhặt được mồm.
“Lão Tả, ngươi thế này là không chân chính rồi, sao đến công lao của con trai mình cũng muốn giành lấy vậy? Có đến mức đó không? Thực sự đến mức đó sao?”
Người dám nói ra những lời đó tất nhiên chỉ có mỗi Hồng Thủy Đại Vu, một Đại Vu lúc nào cũng nghiêm túc bây giờ toàn thân đang run lên vì cười, bộ dạng cố gắng kìm lại mà không kìm được: “Đây là con ruột của ngươi đấy!”
Tả Trường Lộ tức giận nói: “Ta không cướp!”
“Hahaha...”
“Hahaha...”
“Hahaha...”
“Ha...”
Cả đám phá lên cười.
Đến lúc Du Đông Thiên cũng đang định cười thì chợt tỉnh ngộ lại, chỉ biết khịt mũi rồi vội vàng ngậm miệng lại, nhưng cũng đã quá muộn.
Tả Trường Lộ lập tức đánh cho hắn một trận ra ngô ra khoai!
“Móa, ngươi cũng dám cười? !”
Tất nhiên, mặc dù nó đã được đổi thành Súng Tuần Thiên, cái tên Tiểu Đa Đại Pháo chỉ có thể được lưu hành nội bộ, nhưng sau hàng ngàn năm, danh tiếng của Tiểu Đa Đại Pháo lại vang vọng hơn so với cái tên Súng Tuần Thiên...
...
Có được Súng Tuần Thiên, ưu thế của liên quân tất nhiên đã lớn bây giờ càng lớn hơn.
Hậu phương chi viện hết mình, làm việc ngoài giờ, ngày đêm dốc hết sức lực làm Súng Tuần Thiên để chi viện tối đa cho tiền tuyến.
Còn Quan Sơn Hà thì cứ vài ngày lại mang một gói lớn nhẫn không gian đến để giao hàng cho Tả Tiểu Đa.
Ngoài việc gửi lại hàng trăm tỷ Thiên Cơ phê lệnh ra, Quan Sơn Hà còn bắt đầu thu thập bột Tinh Hồn Ngọc từ toàn bộ đại lục trong khoảng thời gian này...
Sức chiến đấu của phe liên quân đang phát triển mạnh mẽ, ngày càng được nâng cao.
Còn phía bên Ma tộc, lại là một đám mây u ám.
Bởi vì... dù đám Ma tộc đó có van xin thế nào thì Ma Tổ La Hầu cũng mãi không chịu ra mặt.
Thậm chí còn không truyền ra lấy một câu, một chữ nào, rõ ràng chính là không hề đếm xỉa đến và hoàn toàn không có ý định tham gia vào cuộc chiến.
Tà Long Minh Phượng đích thân quỳ lạy, hi vọng được diện kiến Ma Tổ.
Phải mất vài giờ sau, Ma Tổ mới truyền ra một câu.
“Chư Thánh chưa trở về, không thể hành động, hãy kéo dài thời gian, lặng yên chờ gió đến.”
Sau đó thì không nói thêm một câu nào nữa.
Nhưng riêng câu này đã nói lên rất rõ ràng, ít nhất Tà Long và Minh Phượng đều hiểu.
Tà Long và Minh Phượng thở hắt ra một hơi, biết lão tổ thật sự sẽ không ra tay, chỉ ngồi quan sát toàn bộ quá trình.
Bởi vì điều này, hai người càng ngày càng cảm thấy bận tâm, trong lòng có một tia điềm báo mờ mịt.
“Lời của lão tổ, hàm ý thật thâm sâu.”
“Điều kiêng kị của lão tổ dĩ nhiên ta biết, đây là tai họa, là tai họa của trời đất, nhưng bây giờ, khi các tộc khác nhau trong vũ trụ ngang dọc đều tự xưng là những cường giả hàng đầu, lại chỉ có lão tổ xuất hiện, theo truyền thuyết cổ xưa của loài người, người xuất đầu lộ diện đầu tiên chính là người đứng mũi chịu sào, điều này đã được lưu truyền từ rất lâu rồi.”
“Ừ, đó là lý do tại sao lão tổ lại kiêng dè, cảm thấy bản thân như đang bị tính toán... Ít nhất trước khi những người đó xuất hiện, lão tổ sẽ không ra tay, cho dù toàn bộ Ma tộc đều đã chết, ngài ấy cũng sẽ không nhúc nhích.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
“Haizz... nếu nghĩ như vậy thì, toàn bộ quá trình quay trở lại này từ đầu đến cuối đều đầy kỳ quái, những người đứng đầu kia, bây giờ đều đã biến đi đâu mất rồi? Nghĩ kỹ lại thấy thật ghê rợn.”
Hai người bọn họ nhìn nhau không khỏi có chút hối hận.
Hối hận vì ngay từ đầu họ đã không nghe theo những lời thẳng thừng của Ma Tổ, liều lĩnh xông vào trận chiến.
Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô ích.
Ngay khi bước vào cuộc chiến cũng tức là bản thân đã rơi vào vòng xoáy tai họa, nếu chưa đến lúc tai họa qua đi, tuyệt đối không thể nào thoát ra khỏi nó.
Hai người bàn bạc, quyết định kế sách tiếp theo, chuẩn bị chuyển từ tấn công sang phòng thủ.
Dù sao cũng đã đánh bại được đại lục Đạo Minh, thu hoạch được không ít tài nguyên, đủ để Ma tộc tu dưỡng hồi phục trong một thời gian lâu dài.
Đặc biệt là cảnh nội của đại lục Đạo Minh, hoàn toàn không bằng Tinh Hồn hay Vu Minh, vì chiến tranh lâu năm, tài nguyên tiêu hao rất lớn, trong vô số núi cao và rừng rậm, còn có vô số mỏ Tinh Hồn ngọc, còn có trên không trung, tài nguyên cũng không ngừng sụt giảm...
Cộng với việc đại lục Ma tộc ban đầu cũng dần dần bắt đầu phân chia tổ địa địa khí, cả hai đều đang phát triển theo chiều hướng tích cực.
Ma tộc nắm trong tay hai đại lục... hà tất quá tham lam, nhất định phải tận dụng tối đa đất đai của Vu Minh Tinh Hồn.
Cứ dứt khoát rút quân và quay trở lại, bám trụ một thời gian rồi tính chuyện tiếp theo.
Chỉ cần đợi những cao thủ kia trở lại, ta tin rằng lão tổ cũng sẽ nguyện ý xuất diện, sẽ có thêm vài phần sức lực, ta cũng tin rằng đến lúc đó, tất cả mọi chuyện đều có thể thấy rõ ràng hơn.
Hai người nhanh chóng đưa ra quyết định, nhưng sau khi quyết định, vẫn là ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều cảm thấy trong lòng có chút mất mát, mặt mày đờ đẫn.
“Hết cách, giữa cuộc giết chóc... nếu chúng ta không thể thành công trong một lần thì chỉ có thể thận trọng hơn thôi.”
“Ngươi nói phải, nếu không, khi Yêu tộc quay trở lại, chúng ta đã tiêu hao quá nhiều sức lực, biết phải giải quyết như thế nào...”
“Đó đều là chuyện sau này, hiện tại việc ta lo lắng chính là, bên kia...”
“Bên kia có thể không đồng ý sao? !”
“Nói sau đi.”
Thế là, Minh Phượng đích thân đến tiền tuyến nơi vùng Bạch Sơn, gặp mặt Hồng Thủy Đại Vu và Tả Trường Lộ, đưa ra yêu cầu tạm thời đình chiến, hai bên làm hòa.
“Đợi đến khi phong vân trở lại, chúng ta sẽ lại bắt đầu một cuộc chiến sống còn.”
Sau khi nhận được đề nghị hòa bình này, đã lập tức làm kinh hoàng tất cả mọi người.
Lôi Đạo Nhân tất nhiên tỏ ra kiên quyết không đồng ý, hai mắt đỏ hoe giễu cợt: “Các ngươi muốn đánh thì đánh? Muốn hòa thì hòa sao? Trên đời còn có thứ rẻ tiền như vậy sao?”