Minh Phượng khoanh tay trước ngực, hờ hững nói: “Nếu như các ngươi muốn tiếp tục chiến đấu, bọn ta đương nhiên sẽ phụng bồi. Sở dĩ bọn ta đề nghị tạm thời đình chiến không phải là vì sợ các ngươi, mà là để cho đại lục đất tổ được nghỉ ngơi, phục hồi sức khỏe, đợi những kẻ thù cũ xuất hiện, sau đó vẫn còn sức mà đấu một trận. Nếu các ngươi không quan tâm, thì bọn ta càng không cần quan tâm làm gì, cứ tiếp tục chiến đấu là được. Trận trước ta tấn công ngươi phòng thủ, nếu ta không tấn công, ngươi có dám tấn công không?”
Thần sắc Minh Phượng kiêu ngạo, ngửa mặt lên, ngạo nghễ nói: “Vu tộc chiến đấu với trời đất, Ma tộc ta cũng như thế, hơn nữa so với Vu tộc, Ma tộc của ta còn có một đặc điểm đó là không bao giờ quan tâm đến mạng sống của chính mình, và đương nhiên là càng không quan tâm đến tính mạng của những yêu ma dưới trướng, cái gọi là lê dân bách tính, tất cả đều không là gì cả, tất cả sinh mạng chẳng qua chỉ là ruồi nhặng, không bằng kiến cỏ mà thôi.”
Trên người hắn tràn ngập một mùi vị tiêu diệt tất cả sinh linh, khinh thường nói: “Tử trận trong chiến tranh luôn là kết quả tất yếu của một trò chơi, cả một đại lục sụp đổ hoàn toàn, đối với bọn ta, nó cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, và một trò chơi như vậy... tiểu bối à, bọn ta có đủ khả năng chơi nổi, còn ngươi, có không?”
Sắc mặt Lôi Đạo Nhân tái nhợt, hắn không phải không muốn phản bác, hắn rất muốn lớn tiếng phản bác, hắn tự tin rằng mình có thể nói một cách dõng dạc, khiến người ta tỉnh ngộ, thế nhưng...
Nhưng như Minh Phượng đã nói, bọn Ma tộc có thể kham nổi, nhưng liên quân thì không... Hắn không thể gánh được một gánh nặng như vậy!
Ngay từ đầu, Ma tộc La Hầu đã lãnh đạo Tả Hữu Hộ Pháp, Cửu Cửu Ma quân và ba nghìn ma tộc tung hoành thiên hạ, sau đó, từng người một, từng người chết trong trận chiến, cho đến nay chỉ còn Tả Hữu Hộ Pháp, bát đại Ma quân, mười chín Ma thần, có thể nói bọn họ căn bản đã chết sạch, thật sự không chừa một tên!
Nhưng những người này không bao giờ biết buồn, không thở dài, thản nhiên không coi đó là chuyện quan trọng.
Khi nhiều người bọn ta là như vậy, hiện tại hết thảy đều đã chết, bọn ta vẫn là như vậy!
Bọn ta sẽ không chia buồn bất cứ điều gì, càng không thương tiếc bất cứ điều gì.
Sinh linh trên đời, ngươi không hề cảm thấy xấu hổ khi bày tỏ sự chia buồn hay thương cảm gì đó đối với một số loại thức ăn sao?
Bọn ta thực sự có thể làm được, ngay cả khi toàn bộ Ma tộc đều đã kiệt quệ, cuối cùng chỉ còn lại Ma Tổ và vài người bọn ta, nhưng miễn là bọn ta vẫn còn ở đó, điều đó không thành vấn đề.
Đó còn không phải cách mà bọn ta đến đây hay sao.
Nhưng con người các ngươi có làm được không?
Các ngươi có đủ nhẫn tâm không? Có thể buông bỏ những người đang sống bên cạnh ngươi sao?
Nghe đến đây, Đạo Minh Ngũ Kiếm không nói nên lời.
Tả Trường Lộ ho khan một tiếng nói: “Minh Phượng đại nhân, chúng ta rất hiểu ý của ngài, nhưng có một điểm mà chúng ta phải nhân cơ hội này nêu ra, ngài đến đây để nghị hòa, bất kể nói thế nào cũng đã tỏ ý rồi, các ngươi có không quan tâm thế nào cũng chẳng sao, nhưng vào lúc này, các ngươi hoàn toàn không muốn Ma tộc sẽ vì chuyện này mà thực sự chết!”
“Nếu không ngài cũng sẽ không tới tận đây, mặt khác, cũng như những gì ngài đã nói, toàn bộ Ma tộc đều đã chết hết, chỉ còn lại ngài và Ma Tổ đại nhân thì, mục tiêu cũng vì vậy mà được thu nhỏ, đến lúc đó chỉ có bọn ta mới là người dây vào rắc rối, bởi vì chúng ta cần phải đề phòng mọi lúc, ăn không ngon ngủ không yên, nhưng các ngươi thì có thể tùy ý tung hoành, muốn làm gì thì làm cái đó.”
“Nhưng ngài vẫn quan tâm, đó là lý do mà ngài đến nghị hòa. Điều này là không thể phủ nhận.”
Tả Trường Lộ mỉm cười: “Minh Phượng đại nhân thấy có đúng không?”
Minh Phượng chớp chớp mắt, lạnh nhạt nói: “Ngươi nói rất đúng. Mặc dù bọn ta không quan tâm đến tính mạng của chúng ma, nhưng... nhưng nếu chưa đến lúc cần thiết, cũng không đến nỗi phải để toàn bộ bọn chúng đều chết.”
Tả Trường Lộ nói nhẹ: “Nếu vậy thì, các ngươi đang chủ động thể hiện ý muốn nghị hòa lại đang ở bên yếu thế hơn, vậy thì đây cũng là một điểm thực tế không thể phủ nhận, đúng không?”
Minh Phượng im lặng hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói: “Đúng vậy, nếu các ngươi có bất kỳ điều kiện nào, cứ thoải mái đưa ra là được. Nếu bọn ta không thể tiếp nhận, thì cứ dứt khoát đánh đến khi nào chết thì dừng lại thôi. Còn nếu bọn ta có thể chấp nhận, vậy thì đôi bên sẽ đình chiến một khoảng thời gian.”
Tả Trường Lộ nói: “Nếu các ngươi đã chủ động yêu cầu đình chiến, vậy thì chúng ta nhất định phải được bồi thường, điều này là vô cùng hợp lý, không gì đáng trách.”
“Ngươi cứ nói đi, bọn ta sẽ tự mình cân nhắc, nhưng ta hy vọng ngươi đừng quá đáng quá.”
“Điều kiện đầu tiên, đại lục Đạo Minh mà các ngươi đang chiếm giữ, bây giờ số người Đạo Minh vẫn còn sống các ngươi phải đưa đến chỗ bọn ta.” Tả Trường Lộ nói.
Vẻ mặt khó xử hiện lên trên mặt Minh Phượng, hắn nói: “Chuyện này, chuyện này chắc chắn không thể.”
“Tại sao?”
“Làm gì còn có người sống nữa, đều đã bị bọn ta ăn sạch rồi...” Minh Phượng có chút khó nói.
“Ở những nơi bị Ma tộc của bọn ta chiếm đóng, tài nguyên chỉ là thứ yếu, máu và thức ăn mới là chủ yếu... Khụ, không chỉ người sống, mà cả xác chết cũng vậy, tất cả đều bị ăn cả rồi.”
Lôi Đạo Nhân tức giận nói: “Cho nên ăn thịt người sẽ khiến các ngươi vô cùng tự hào sao?”
Minh Phượng quay đầu lại, nhìn Lôi Đạo Nhân một cách khó chịu, nhưng lại có vẻ tự hào, hờ hững nói: “Tên vãn bối dưới tam thanh môn này... Ta cảm thấy thái độ hiện tại của ngươi quá kích động rồi đấy.”
“Ngươi phải nhìn cho rõ, đối thủ trước mặt ngươi hiện tại là ai.”
Minh Phượng lên giọng giáo huấn: “Ngươi đang đối mặt với Ma tộc, là Ma tộc chứ không phải người. Ma tộc không có cái mà ngươi gọi là nhân tính, ma tộc ăn thịt người là chuyện rất bình thường, lẽ trời đạo đất. Cũng giống như các ngươi thôi, con người ăn thịt gà, vịt, cá, linh hồn, dã thú, quái thú, quái vật mỗi ngày vậy...”