“Chuyện này có gì đáng để tức giận sao? Khi các ngươi thưởng thức những món ăn được làm ra từ thịt thú vật, các ngươi đã từng suy nghĩ đến sự tức giận của vợ con những loài dã thú, linh thú, yêu thú, ma thú kia không? Các ngươi không hề đúng không? Các ngươi sẽ không thế đúng không? Vậy thì ma tộc bọn ta ăn thịt con người, khi nuốt chúng xuống bụng, các ngươi lại tức giận cái gì?”
Minh Phượng lạnh nhạt nói: “Chẳng qua cũng chỉ là thức ăn mà thôi, chỉ có thế mà thôi.”
“Nếu dựa theo cách dạy dỗ những tên ngốc kia của phương tây, ngay cả những nhành rau cỏ dại cũng đều có linh tính, cũng đều có sinh mệnh, phần gạo mà các ngươi ăn, mỗi một hạt cũng chính là một sinh mệnh, ngay cả ngụm nước mà các ngươi uống, cũng sẽ hủy hoại hàng trăm triệu sinh linh trong ngụm nước này!”
“Mô hình hệ thống sinh tồn của ma tộc bọn ta rất khác với vu tộc và con người các ngươi, và chúng ta cũng không có những khái niệm tương ứng mà các ngươi cho là đúng.”
“Mục đích của việc ăn thịt loài người của bọn ta chỉ là để lấp đầy bụng mà thôi.”
“Miễn là có thể ăn, miễn là nó ngon thì cứ ăn thôi! Có gì đâu?”
“Hơn nữa, nếu thức ăn đủ mạnh, chẳng hạn như khi con người các ngươi săn quái vật, nhưng ngược lại lại bị quái vật giết chết, và cả những thế hệ như bọn ta hôm nay tấn công không được vào tuyến phòng thủ của con người, đều cùng một đạo lý cả thôi.”
“Nếu nói tức giận, hãy thảo luận xem nó có nên hay không, hoặc giả những tên điên loạn mất đi lương tâm, hủy diệt đảo hành nghịch thi, thiên đạo luân hồi… Những cái đó, đối với ma tộc bọn ta mà nói, tất cả đều là chó má!”
Minh Phượng nói chuyện hùng hồn ngạo mạn trước mặt tất cả các cao thủ của ba đại lục, cùng với một giọng điệu trịch thượng.
Hắn hiếm khi nói nhiều như vậy, nhưng hiện tại chính là kiểu không nói thì khó chịu, thậm chí lời nói còn có ý tứ hàm xúc, mang theo ý tứ hoang đường, lố bịch.
Vị đạo sĩ này... kích động như một thằng nhóc, cho ai xem đây?
Ngươi kích động cái gì?
Thực sự là không thể hiểu được, không thể hiểu được.
Chỉ là một cuộc chiến giữa các tộc thôi mà.
“Nếu các ngươi thậm chí còn không biết những quy tắc cơ bản về cách thế giới sinh trưởng và phát triển, vậy thì việc ngươi tu đạo tu tâm có tác dụng gì nữa?”
Minh Phượng nói một cách lẽ thẳng khí hùng, chắc như đinh đóng cột.
Khẽ lắc một ngón tay, hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi dùng luân lý đạo đức của con người để đo lường yêu ma, thậm chí còn khống chế yêu ma, thật nực cười!”
Lời nói của hắn lọt vào tai người thường, coi con người như một loại vô đạo đức, theo lý mà nói thì nó hoàn toàn là điều hoang đường, nhưng nếu đứng ở góc độ của Ma tộc, nó lại là một chuyện rất đương nhiên, lời lẽ chí lý.
Trong đại sảnh lúc này, rất nhiều cấp cao của liên minh ba tộc cũng âm thầm gật đầu, tán thành những đạo lý đó.
Bởi vì đây không phải là chủng tộc cùng bản chất với con người, ngươi đàm luận cùng bọn họ những chuyện bi ai, bi phẫn, nhân nghĩa đạo đức...
Còn không phải là... quá ngu ngốc sao?
Các loài khác nhau, lập trường sẽ hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn không có lý do gì để cùng thảo luận về vấn đề đạo đức.
Nếu ngươi giết một nhóm cá nhỏ và muốn ăn chúng, những nhóm cá lớn khác lại tiến đến tranh cãi với ngươi, vậy chuyện liệu ngươi nên đánh cá hay ăn cá ấy, ngươi không cảm thấy rất hoang đường sao?
Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên, cất tiếng hỏi: “Tiền bối Minh Phượng, xin hỏi thế nào gọi là quy tắc trời đất?”
Minh Phượng nhìn lên, nhưng lại thấy người vừa hỏi là một cô gái xinh đẹp mặc thường phục, lông mày như vẽ, tính tình lạnh lùng, lạnh giá thấu xương.
Giống như Trích Tiên của Cửu Thiên, đến thế gian, khắp toàn thân đều không bị vấy bẩn bởi khói bụi thô tục.
Người lên tiếng chính là Tả Tiểu Niệm.
Ánh mắt Minh Phượng chợt lóe lên một sự kinh ngạc không thôi.
Có hơn mười giây không lên tiếng, im lặng hồi lâu, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm, nhưng thật lâu sau vẫn không trả lời câu hỏi của Tả Tiểu Niệm, hắn liếc mắt hỏi ngược lại: “Ngươi là ai? !”
Tả Trường Lộ đứng một bên nhẹ giọng nói: “Minh Phượng đại nhân, đây là cô con gái nhỏ của ta, Tả Tiểu Niệm, nàng tuổi còn nhỏ, không biết phép xã giao, thấy tiền bối Minh Phượng kiến thức thâm sâu nên mới mạo muội lên tiếng hỏi, xin đại nhân đừng trách tội.”
Minh Phượng lắc đầu, sau đó cười nói: “Không trách không trách, ta thấy thần thái lạnh lùng, băng tuyết linh lung, quả thực là một thiên kim tiểu thư, Tả huynh thật là có phúc khí.”
Minh Phượng từ khi bước vào, tuy rằng là đến để nghị hòa, nhưng phong thái lại kiêu ngạo, trịch thượng, coi thường chúng sinh, như thể trong cả ba đại lục ba quân đều không có bất cứ ai được hắn để mắt tới.
Điều này đương nhiên là do sự kiêu ngạo từ thời xa xưa đã có của các cường giả.
Nhưng vào lúc này hắn lại thực sự gọi Tả Trường Lộ là Tả huynh, còn khen hắn có phúc khí...
Ngay cả Tả Trường Lộ cũng gần như cảm thấy được tôn trọng quá mà đâm lo sợ.
Những người khác cũng ngạc nhiên không kém.
Minh Phượng sao đột nhiên lại trở nên khách sáo như vậy, thế này hình như có chút trước cự sau cung!
Thế này... thái độ này thay đổi cũng nhanh quá rồi đấy?
Trong lòng Tả Tiểu Đa chợt dâng lên một cảm giác nguy hiểm từ tận đáy lòng, hắn nghĩ: Chẳng lẽ tên côn đồ già này lại nhìn trúng vợ mình rồi sao?
Mẹ nó chứ... Có nói sao cũng không thể chứ!
Hắn tiến lên một bước, đứng trước mặt Tả Tiểu Niệm, chặn nàng lại, nói với vẻ tràn đầy ý muốn che chở và chiếm hữu: “Cảm ơn Minh Phượng đại nhân đã giành lời khen như thế cho vợ ta, xem ra mắt nhìn của Minh Phượng đại nhân cũng chỉ kém cỏi hơn ta đôi chút mà thôi.”
Động tác này lập tức khiến mọi người có mặt đều cười nghiêng ngả.
Tất cả mọi người có mặt đều là những thế hệ lão luyện trưởng thành, làm sao không nhìn ra tâm tư của cậu nhóc Tả Tiểu Đa này, thầm nghĩ thùng dấm của cậu nhóc này to quá thể đáng.
Minh Phượng là nhân vật tầm cỡ nào chứ?
Hơn nữa các tộc người đều khác nhau, chỉ là gặp dịp thì chơi, tùy tiện khen ngợi vài câu mà thôi, đa phần đều là nể mặt Tả Trường Lộ, làm dịu đi bầu không khí của hai bên, nhóc con ngươi lại nghiêm túc đấy, không biết ăn phải dấm chua chỗ nào, đúng là cả một vại dấm.