Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2476 - Chương 2474: Có Gì Đó Không Ổn (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2474: Có gì đó không ổn (2)

Nghe thấy lời cắt ngang của Tả Tiểu Đa, con ngươi của Minh Phượng đột nhiên co rút lại, trong mắt hắn hiện lên một ngọn lửa niết bàn minh hỏa, bùng cháy lên, giống như vực sâu không đáy, như trời đêm vô tận, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú Tả Tiểu Đa, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi... vợ của ngươi?”

“Còn phải nói!”

Tả Tiểu Đa ưỡn ngực, vẻ mặt đầy đắc ý: “Người vợ danh chính ngôn thuận của ta, sao nào?”

Minh Phượng nhìn chằm chằm: “Đã kết hôn? Động phòng chưa?”

“Nhảm nhí, chúng ta đã kết hôn sáu bảy mươi năm rồi!” Tả Tiểu Đa nói.

Ánh mắt Minh Phượng lóe lên, hắn nói: “Có con chưa?”

Tả Tiểu Đa nổi cơn tam bành: “Ngươi hỏi nhiều vậy làm gì? Đây là chuyện mà ngươi nên hỏi sao?”

Minh Phượng gật đầu, cười chế nhạo: “Ngươi cũng không có bản lĩnh này.”

Một câu nói đột nhiên thốt ra, vượt ngoài tầm suy nghĩ trực tiếp khiến Tả Tiểu Đa choáng váng!

Hắn nói ta không có khả năng đó!

Là ý gì?

Mẹ nó chứ!

Đây quả thật là một nỗi sỉ nhục lớn nhất với Lão Tử trên đời này, không hơn không kém!

Tả Tiểu Đa vung nắm đấm lên ầm một tiếng: “Thiết quyền công tử này phải quyết chiến một trận với ngươi!”

Mọi người nhất thời không nói nên lời, đều đồng loạt nhìn lên trời.

Tên này... thực sự dám.

Hiển nhiên đối với những sự tích trong quá khứ của Ngự Tọa công tử, Tả Tiểu Đa Tả đại thiếu gia này, mọi người đều thuộc nằm lòng.

Nhưng lùi lại vạn bước mà nói, chỉ với cái danh thiết quyền công tử của ngươi... ngươi cho rằng có thể lừa được người ta sao?

Nhưng nằm ngoài dự liệu của mọi người, tính tình Minh Phượng lại vô cùng tốt, cười nói: “Ta xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, nói ngươi không có năng lực này, cũng không phải có ý gì khác, mà chỉ là... nếu ngươi chưa đến mức cầm lòng không đặng, cho dù ngươi có muốn đến đâu cũng sẽ không làm, hữu tâm vô lực, không làm được gì, vậy chi bằng...”

Hắn dừng lại một chốc, sau đó lại kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Tả Tiểu Niệm, nói: “Có lẽ, là do ta nhìn nhầm rồi.”

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình trong lòng chợt run lên, theo bản năng mà liếc mắt nhìn nhau.

Ngô Vũ Đình cười nói: “Minh Phượng đại nhân vẫn chưa trả lời câu hỏi của tiểu nữ nữa kìa, bọn ta ở đây vẫn đang chờ tiền bối thảo luận đây.”

Tuy nhiên lại bình tĩnh chuyển đề tài.

Minh Phượng hít sâu một hơi nói: “Cái gọi là quy luật của trời đất chẳng qua là bốn chữ: lớn hiếp đáp bé!”

Nói xong, cảm thấy mình nói quá chung chung, lại không ngại phiền phức mà giải thích: “Nghĩa là, loài người phải hứng chịu vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn, chẳng hạn như thức ăn của con người, bao gồm gia cầm và thú dữ, gà, vịt, cá, cừu, ngựa, gia súc và lợn, và thậm chí cả những dã thú, linh thú, yêu thú cường đại khác...”

“Xét tới nguyên nhân sâu xa cũng là con người quá mạnh, mạnh hơn hẳn những thức ăn trên đĩa kia, nên những chủng tộc còn lại đó chỉ có thể bị ăn thịt.”

“Ngược lại, nếu trên thế giới này gia súc là mạnh nhất, vậy thì con người rồi cũng trở thành thức ăn của gia súc thôi.”

“Nguyên tắc này nói ra thì đơn giản, nhưng lại là sự thật, hãy nghĩ đến nội tại của loài người các ngươi, từ cổ chí kim, từ xưa đến nay, vẫn đầy ắp những quá trình loài người ăn thịt đồng loại, cho dù là hành tẩu nơi giang hồ, hay chỉ ở nhà sống qua ngày, luôn muốn tránh xa mọi sự thị phi, ân oán tư thù, đủ các kiểu cạnh tranh rồi thích ứng.”

“Hành tẩu trong giang hồ, việc giết người hay bị giết cũng chỉ là một hình thức khác của việc cá lớn nuốt cá bé mà thôi, cũng giống như việc lăn lộn nơi chốn doanh nghiệp, hoặc lên chức hoặc bị đào thải, lẽ nào không phải là cá lớn nuốt cá bé, người mạnh thì sinh tồn sao? Nơi cần xã giao hoặc phải phụ thuộc khác, hoặc ngươi cần phải a dua nịnh nọt, ăn nói khép nép, hoặc cao cao tại thượng chỉ đạo người khác... cũng chỉ là một kiểu khác của lớn hiếp đáp bé mà thôi.”

“Nói tóm lại, chính là bốn chữ này đây. Kẻ mạnh không cần phải khom lưng kiêng kị điều gì, duy chỉ có kẻ yếu mới phải cân nhắc hết thảy!”

“Đây chính là quy luật của trời đất! Cũng chính là quy luật sinh tồn!”

Minh Phượng nhìn về phía Tả Tiểu Niệm đang đứng phía sau Tả Tiểu Đa, nhẹ giọng nói: “Ví dụ như hôm nay, ta đến đây để đàm phán, bởi vì trong lòng ta biết rất rõ, các ngươi sẽ có sự lựa chọn, chắc chắn sẽ không liều lĩnh mà lựa chọn cả hai đều vong, đây cũng chính là sự tự tin của ta. Vì vậy, ta có thể chấp nhận điều kiện của ngươi, hoặc cũng có thể không.

“Nếu thay đổi vị trí, bây giờ là loài người các ngươi đang ở thế yếu, các ngươi nếu muốn cầu hòa thì Ma tộc bọn ta phần lớn cũng sẽ không đồng ý.”

“Bởi vì loài người các ngươi cần phải lấy đại cục làm trọng, lo lắng trùng trùng và không bao giờ quên đi lựa chọn. Nhưng Ma tộc bọn ta sẽ chỉ hành động theo trái tim mình. Bọn ta chỉ quan tâm đến việc liệu bản thân có thể tiếp tục tồn tại hay không, còn những thứ khác, bọn ta không quan tâm tới.”

“Từ quan điểm này, có thể nói rằng bọn ta sống thẳng thắn, nhưng cũng có thể nói rằng quá trình tiến hóa của bọn ta không hoàn thiện bằng các ngươi!”

“Mỗi người đều có điểu mạnh điểm yếu, ưu và nhược điểm riêng.”

“Hóa ra là vậy.” Tả Tiểu Niệm tự lẩm bẩm một tiếng, lập tức cúi đầu hành lễ: “Đã biết.”

Minh Phượng lùi về phía sau một bước, nói: “Không cần khách sáo, hôm nay đã đến đây rồi, mọi người đều cứ thắng thắn chân thành, đây vốn cũng chính là duyên phận.”

Tất cả mọi người đều bối rối.

Sự thay đổi thái độ trước sau của Minh Phượng quả thực khó hiểu, hoàn toàn khác với vẻ kiêu căng ngạo mạn lúc mới vào, thậm chí còn ra dáng quân tử, nho nhã độ lượng hơn chúng ta.

Minh Phượng quay đầu nhìn Tả Trường Lộ: “Đối với cuộc đàm phán hòa bình này, Tả huynh còn có điều kiện gì nữa, cứ thoải mái đưa ra, chỉ cần là điều ta có thể làm chủ ta nhất định sẽ không từ chối.”

Điều kiện?

Tả Trường Lộ cũng đau răng theo.

Bọn ta có thể có những điều kiện gì?

Người bên Đạo Minh đã bị các ngươi giết chết, bây giờ cũng không có nguy hiểm gì đáng để phòng bị, cho dù yêu cầu các ngươi rút lui, phía các ngươi cũng thật sự đồng ý, nhưng người của Đạo Minh cũng không thể nào quay trở về rồi.

Chính là Minh Phượng đã nói, Ma tộc lấy loài người làm thức ăn, đây đã là bản tính, không phải khế ước có thể khống chế, lại không có địa lợi làm rào cản, những người dân bình thường làm sao có thể bảo toàn sinh mạng.

Bình Luận (0)
Comment