“Rút lui ngàn dặm, hai bên đều bình an vô sự, lấy Bạch Sơn làm ranh giới, không xâm phạm lẫn nhau.”
Tả Trường Lộ và Hồng Thủy Đại Vu cùng với Lôi Đạo Nhân cùng thượng lượng một lúc, rồi sau đó đưa ra điều kiện này.
Về việc vơ vét tài nguyên vật chất hay gì đó, Tả Trường Lộ thậm chí còn không đề cập đến. Mọi người đã nhìn thấy bộ dạng nghèo túng của Ma tộc rồi, trên người bọn chúng còn có nước non gì có thể vơ vét được?
“Không thành vấn đề!”
Minh Phượng nhanh chóng đồng ý, vô cùng sảng khoái!
Hai bên vỗ tay tuyên thệ, cứ vậy mà chốt thỏa thuận này.
Sau đó Tả Trường Lộ vì phép lịch sự mà thuận tiện mời một câu: “Minh Phượng đại nhân là khách phương xa, bây giờ tụ họp lại thế này đúng là duyên số, sao chúng ta không ở đây uống một trận thật say rồi mới về?”
Lời nói này nghe vô cùng khách sáo, tất cả đều không quá để trong lòng.
Mọi người cũng đều là nghe tai này lọt tai kia, vì ai cũng cho rằng Minh Phượng sẽ không bao giờ đồng ý.
Đây cũng chỉ là một lời nói lịch sự mà thôi, dối trá lễ nhượng, không hơn không kém.
Nhưng hành động tiếp theo của Minh Phượng khiến mọi người tròn mắt kinh ngạc.
Vì Minh Phượng đã rất vui vẻ đồng ý.
“Được thôi!”
Minh Phượng mỉm cười.
“Từ lâu ta đã nghe nói thức ăn của loài người đặc biệt vượt bậc, trên bàn tiệc luôn là sơn hào hải vị, không gì không có, hôm nay đã có duyên như vậy, làm sao có thể bỏ lỡ. Nhân tiện tận dụng cơ hội này để say sưa với kẻ thù một trận, không phải là một trải nghiệm độc nhất vô nhị đáng để ghi nhớ cả một đời sao.”
Đồng ý rồi!
Hắn thực sự đã đồng ý rồi!
Đám đông gần như phát điên.
Ngươi có biết ngươi đã đồng ý việc gì không?
Đây là đại bản doanh của bọn ta đấy!
Vậy mà ngươi lại đồng ý sẽ ngồi xuống và uống với bọn ta ngay tại đây!
Tất cả chúng ta, tất cả đỉnh cấp của cả ba đại lục đều đang ở đây đấy!
Ngươi vẫn là một kẻ mạnh hồng hoang sao? Sao lại không chút trân trọng cuộc sống của mình vậy...
Trong số tất cả mọi người, chỉ có Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình là đang đăm chiêu.
Tả Tiểu Đa lại là một bộ dạng tràn đầy cảnh giác.
Trong lòng hắn lúc này đang dâng lên một cảm giác bực bội không thể giải thích được.
Lệ Trường Thiên đứng ngay sau lưng Tả Trường Lộ, truyền âm đến, không ngừng khích lệ: “Vậy mà lại dám đồng ý cơ đấy, cho hắn nếm thử sức mạnh đại tiệc gia tộc nhà họ Tả đi! Hehehe...”
Tả Trường Lộ nhất thời không nói nên lời: “Ma tộc đã nghèo đến thế này rồi, vị Minh Phượng Hộ Pháp này ước chừng cũng chỉ có bộ xương thịt trên người hắn là đáng giá một chút thôi... Còn có thể vắt kiệt cái gì nữa? Hơn nữa... người khác chấp nhận chiêu đó của chúng ta, Minh Phượng thì không quan tâm đâu.”
Lệ Trường Thiên ngẫm nghĩ, có chút thất vọng, nói: “Ngươi nói cũng phải.”
Nhưng nằm ngoài dự liệu của những ngươi bên Tả Trường Lộ và Lệ Trường Thiên.
Trước khi Minh Phượng vào bàn, vẫn có một món quà.
“Là kẻ thù không đội trời chung, mạo muội tham gia yến tiệc không khỏi có chút hoảng hốt, dù sao cũng coi như là trưởng bối... mấy năm trước ta từng có được một cây trâm cài tóc, tặng cho chất nữ vậy nhé.”
Nói xong liền lấy ra một cây trâm cài tóc lấp lánh ánh bạc.
Xem ra cũng không có gì nổi bật.
Tả Trường Lộ cũng không từ chối.
Cười cười bảo Tả Tiểu Niệm nhận lấy.
Vô số cường giả liếc nhìn nhau, ai nấy đều lén lút bĩu môi.
Ma tộc đúng là nghèo mạt rệp mà...
Đường đường là Minh Phượng mà lại chỉ tặng một cây trâm cài tóc bạc như thế... lại còn tặng ngay trước mặt mọi người, thật là làm mất hết mặt mũi của tám đời tổ tông...
Nhưng khi Tả Tiểu Niệm nhận lấy cây trâm cài, lại mơ hồ cảm giác nó rất thân thiết, liền vô cùng yêu thích, tiện tay cài ngay lên tóc.
Mái tóc đẹp như mây, cài cây trâm lên, chỉ chừa lại một chút phần đầu, lấp lánh ánh bạc.
Minh Phượng liếc mắt nhìn rồi cười to: “Quả thật là mỹ lệ.”
Mọi người đều co quắp trong ruột: ngài đúng là không cần mặt mũi mà...
Tự khen mình còn ra thể thống gì.
Tuy nhiên, cũng bắt đầu thấy điều kỳ lạ, Ngự Tọa có một cặp nhi tử, tên này lại chỉ tặng cho một người trong đó.
Nhưng chuyện này Minh Phượng lại không nhắc tới, mọi người cũng không tiện nói cái gì mà: Tên này nghèo lắm rồi, còn nhắc nữa chỉ e sẽ khiến hắn thẹn quá hóa giận...
Sau đó mọi người liền ngồi vào bàn tiệc.
Mọi người đều cho rằng Minh Phượng ở lại có thể là vì mục đích khác, chẳng hạn như để thám thính tình hình quân đội, để tìm hiểu xem bên mình có nối lại liên lạc với những cường giả cao cấp “chân chính” đã mất liên lạc hay không, v.v., nhưng từ đầu đến cuối, Minh Phượng chỉ dừng lại ở việc ăn rồi lại uống, vui vẻ uống rượu, vừa uống vừa cảm thán, từ khi mở miệng đến giờ vẫn chưa thấy ngừng lại.
Hơn thế nữa, khi hắn rời đi, lại còn vươn tay xin chút đồ.
“Gói cho ta chút rượu của các ngươi đi, cho nhiều lên chút.”
“Và những món ăn này nữa, mỗi món gói khoảng một trăm phần ấy, ta phải gói lại... Để đầu bếp làm càng nhiều càng tốt, ta có thể đợi, càng nhiều càng tốt.”
Tả Trường Lộ đương nhiên sẽ không keo kiệt với yêu cầu này, trực tiếp ra lệnh cho nhóm nấu ăn của liên quân làm thêm giờ trong một giờ, đồng thời đưa tất cả các món ăn ngon đã làm vào nhẫn không gian cho Minh Phượng, sau đó còn đựng thêm hàng nghìn vò rượu hảo hạng vào.
“Minh Phượng đại nhân là khách quý, một chút đồ ăn chẳng qua chỉ là tiểu tiết, khi nào có hứng thú thì cứ thoải mái tới dùng. Cho dù sớm muộn sẽ không tránh khỏi chuyện sinh tử trong một trận quyết chiến, nhưng chút yêu cầu này cũng không phải chuyện gì to tát, coi như là duyên gặp gỡ hôm nay vậy.”
“Thoải mái!”
Minh Phượng haha cười lớn, chuyến này không những rượu thịt no nê, lại còn kiếm được chút đồ mang về.
Trước khi rời đi còn nắm lấy cánh tay của Tả Trường Lộ, nói với giọng say sỉn: “Tả huynh, thực ghen tị với gia đình ngươi, ngươi có cả con trai con gái, hạnh phúc mỹ mãn, con trai con dâu, con gái cháu gái, cái gì cũng thuộc về ngươi. Người sống một đời, thực sự là hạnh phúc đến cực điểm rồi.”
“Tuy nhiên, tháng doanh thì lại thiệt thòi, nước đầy quá lại tràn.”
“Nếu ngươi không được biển tiếp đón, không được trời nâng đỡ, chung quy vẫn sẽ bị sự tiếc nuối vây lấy thôi.”
“Nếu một ngày nào đó, Tả huynh có điều gì nghi ngờ không giải thích được, ngươi có thể đến tìm ta, cũng nhờ duyên số gặp nhau hôm nay.”