Tâm trạng của Tả Tiểu Đa ngày càng trở nên phơi phới, cảm thấy sức mạnh cũng dần đầy đủ.
Đặc biệt là cảm thấy tu vi của bản thân và Tả Tiểu Niệm cũng đang không ngừng thăng tiến từng bước, từng bước tiếp cận đỉnh cao Hỗn Nguyên, vượt qua đỉnh cao Hỗn Nguyên... và lại bắt đầu quá trình trấn áp chân nguyên quen thuộc nhất...
Và mỗi một quá trình trấn áp, lại là một nhận thức và cảm giác hoàn toàn mới...
Loại cảm giác thoải mái thả lỏng sau khi thoát ra khỏi nỗi đau tột cùng ấy, dường như mỗi lần đều có thể cảm thấy cánh cửa đại lộ sắp mở ra, cảm giác không gì không thể phá vỡ ấy, cảm giác tuyệt diệu khi lảo đà lảo đảo ấy...
Đến lúc này, cho dù chỉ là luyện công tu hành thuần túy hay là học hỏi lẫn nhau, hoặc là song tu của hai người, đều khó có thể cảm nhận được sự tăng lên rõ ràng.
Khụ khụ, mặc dù mùi vị hưởng thụ và khoái cảm vẫn không suy giảm, làm cho Tả Tiểu Đa vui đến nấn ná không muốn rời, nhưng cũng có chút ảnh hưởng đến tiến độ tu vi.
Dù sao thì con đường tắt của việc song tu, bất kể nói thế nào, cũng chỉ hữu dụng trong phạm vi tu vi nhất định, hoặc là chỉ tương đối có hiệu quả, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào song tu hoặc lấy âm bổ dương lấy dương bổ âm là có thể đi đến đỉnh cao- điều đó hoàn toàn không thể.
Nếu nói rằng chỉ với một hành động duy nhất này là đã trở thành thánh nhân, vậy thì... khụ, vậy không phải chỉ cần tìm thêm vài người vợ ngày đêm cày cấy là tốt rồi sao...
Ít nhất là đối với Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa, hai người họ đã trải qua cái giai đoạn tiến bộ nhanh chóng và ứng nghiệm như thần đó rồi.
Nhưng khác ở chỗ, những người khác có thể phải mất hàng trăm, hàng nghìn năm mới có thể vượt qua thời kỳ này, trong khi vợ chồng Tả Tiểu Đa... chỉ mất chưa đầy một năm thời gian thực...
Khụ khụ, cho dù là dùng khoảng thời gian trong Diệt Không Tháp làm tiêu chuẩn đo lường, thì nó vẫn còn... chưa đến ba mươi năm!
Dù sao thì, một phần lớn khoảng thời gian này đã bị chiếm dụng bởi các cấp cao như Hồng Thủy Băng Minh rồi...
Những người này tai thính mắt tinh, với kết giới cách âm do tu vi nông cạn của Tả Tiểu Đa tạo ra, đối với họ không là thùng rỗng kêu to, thì cũng phảng phất sai kém, Tả Tiểu Đa tất nhiên ghét cay ghét đắng chuyện này, Tả Tiểu Niệm cũng có thêm một lý do hợp tình hợp lý để từ chối thẳng thừng Tả Tiểu Đa...
Ngày nào cũng bị người ta nghe góc tường thì ra thể thống gì nữa?
Không được, phải trực tiếp từ chối!
Mà cứ tiếp tục như vậy, nó đã thực sự làm giảm rất nhiều thời gian và cơ hội song tu, nhưng vẫn nhanh hơn người bình thường hàng chục lần...
Tất nhiên,
Tả Tiểu Đa vẫn rất có tiềm năng gốc gác về phương diện song tu...
Cách đơn giản và thô thiển nhất chính là chỉ cần hắn kích hoạt phản ứng của băng diễm trong lúc song tu, là đã có thể tái nhập giai đoạn tốc độ cao trong mơ đó, làn đường tốc độ cao.
Mặc dù rốt cuộc cũng không biết làm thế nào để vào, hoặc thậm chí thời gian tốc độ cao này sẽ kéo dài bao lâu...
Tuy nhiên, hy vọng phía trước, vẫn phải nên nếm thử nó, lợi ích thu được nhiều chừng nào thì tốt chừng đó, trước mắt tình hình binh hung chiến nguy, lỡ thời mất thì không tốt!
Còn Tả Tiểu Đa sở dĩ phải chạy ra ngoài, một phần lớn nguyên nhân trong đó chình là vì cái hy vọng này.
Bởi vì bản tính Tả Tiểu Niệm vốn nhút nhát, nhưng chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay thôi, hoặc giả trong lòng có một chút lo lắng, thì nhất định không thể nào thả lỏng được...
Và chỉ cần Tả Tiểu Niệm không thể thả lỏng, Tả Tiểu Đa dù có cố gắng đến đâu cũng sẽ kiệt sức... không cách nào kích động được phản ứng của băng diễm...
Có lẽ trong tương lai rồi sẽ có những cách khác, nhưng ít nhất hiện tại, Tả Tiểu Đa thật sự không tìm ra cách nào khác có thể phát huy tác dụng...
Còn về nhu cầu cơ bản nhất này, Tả Tiểu Đa đã tìm được lý do để theo Đạo Minh phản công mà cùng chạy ra ngoài.
Đương nhiên, lý do hắn tìm được cực kỳ cao siêu: tiêu diệt Ma tộc! Để trả thù cho cái chết thảm thương của những người dân của Đạo Minh!
Còn có chính nghĩa trời đất...
Khẩu hiệu này đã khiến không biết bao nhiêu tu giả của Đạo Minh cảm động đến rơi lệ...
...
Nhóm người Lý Thành Long Long Vũ Sinh lại vô cùng bi thương trước sự quyết đoán của Tả Tiểu Đa!
Ngoài ra còn có những người như Hải Hồn Sơn và Sa Điêu, Lôi Năng Miêu, còn có Kim Thủy Tinh, Hồng Tiểu Ngưu và những người khác cũng theo đó mà cảm thấy buồn bã.
Bây giờ Tả Tiểu Đa miễn là có thời gian thì sẽ ra ngoài mở cuộc họp, mà cuộc họp không có mục đích gì khác, chỉ có duy nhất một nội dung: kích thích!
Ừm, nói một cách rõ ràng hơn, thì chính là Tả Tiểu Đa dùng những lời lẽ ác độc và khó chịu nhất để kích thích cảm xúc của mọi người.
“Mỗi người các ngươi ai cũng phải thật nỗ lực vào, haizz, ta cũng không tiện nói ra, nhưng mà các ngươi ấy, ai nấy đều là ăn shit ăn phân mà lớn cả sao?”
“Đám người Lý Thành Long Long Vũ Sinh thì cũng thôi đi, bọn họ xuất thân tầm thường, nền tảng yếu kém, thực lực có hơi yếu một chút, về tình thì có thể tha thứ, không gì đáng trách. Nhưng mấy người Vu Minh các ngươi đều là hậu duệ của Đại Vu, có dòng máu trực hệ... không phải các ngươi lúc nào cũng treo trên miệng rằng huyết thống chính tông thế này thế nọ, vinh quang của tổ tiên rực rỡ thế nào sao, nhưng nhìn vào tu vi thực lực sức chiến đấu trình độ của các ngươi đi, không xấu hổ sao? Ta chỉ hỏi một câu, trong lòng các ngươi không có lấy một chút hổ thẹn sao?”
“Các ngươi không còn nhiều thời gian nữa đâu, đám rác rưởi.”
“Ma tộc đã trở lại rồi, tình trạng thảm hại của Đạo Minh bày ngay trước mắt, Yêu tộc cũng sắp quay trở lại, lẽ nào các ngươi ai cũng đều muốn trở thành phân tro của đám Yêu tộc sao, tiếp tục nuôi dưỡng thế hệ sau này của các ngươi?”
“Đã bao lâu rồi? Vậy mà chỉ tiến bộ được xíu xiu tu vi ấy? Lão Tử đã cung cấp cho các ngươi một môi trường và không khí tốt như vậy rồi, là để ngươi vào đây đấu địa chủ mỗi ngày sao, hả?”
“Mấy người các ngươi sao không chết quách luôn cho rồi...”
Đám người Hải Hồn Sơn đều ấm ức muốn chết đi sống lại, ai đấu địa chủ chứ? Từ khi bước vào, ngoài việc bị mắng mỏ ra thì vẫn là mắng mỏ, sao đó lại tu luyện, lại bế quan, lại rút kinh nghiệm...