Lấy đâu ra thời gian mà đi đấu địa chủ?
Thậm chí đến thời gian nghĩ về mấy em gái còn không có, huống hồ gì đấu địa chủ.
“Các ngươi đang nhìn cái gì hả? Có phải muốn ngụy biện bảo rằng là ta vu oan các ngươi không? Lôi Năng Miêu, ngươi vậy mà vẫn còn phát triển bất động sản cơ đấy... còn cả ngươi nữa Hải Hồn Sơn, nghe nói ngươi ngày nào cũng chơi bời lêu lỏng, khi còn ở nhà thì lúc nào cũng chạy tới nhà bà cô góa phụ kia mà nói chuyện phiếm, rõ ràng là có dã tâm, hiện tại lúc luyện công lại không chút tích cực... còn ra thể thống gì!”
Đôi mắt của Lôi Năng Miêu và Hải Hồn Sơn như hừng hực lửa, gần như muốn xé xác tên này ra, rồi nuốt từng chút từng chút một xuống bụng.
Tên khốn này làm bại hoại danh tiếng của người khác thực đúng là không thèm không thèm nữa!
Cũng may tên này rốt cuộc đã chuyển mục tiêu: “Còn các ngươi nữa... ban nãy ta đã nghĩ, làm sao có thể nói các ngươi đây? Lý Thành Long Long Vũ Sinh, các ngươi đều là bạn học của ta mà, giữa chúng ta chính là giao tình cùng nhau đi tiểu cởi truồng mà lớn đấy, các ngươi tổng cộng cũng chẳng tu luyện được mấy ngày... trong khi các ngươi đã sớm bước vào đạo tu hành, tu vi lại kém xa ta như vậy! Cho dù là ta cố gắng hơn các ngươi, bỏ nhiều công sức hơn các ngươi, tư chất của ta tốt hơn các ngươi, cũng thông minh hơn các ngươi, xét cả tầm nhìn hay độ anh tuấn đều hơn các ngươi, nhưng cũng không đến nỗi kém xa đến thế chứ.”
“Long Vũ Sinh, Lý Thành Long, Dư Mạc Ngôn, Lý Trường Minh, Hạng Xung, các ngươi ai cũng đi tìm vợ, không ai có ý chí cầu tiến, chuyện gì vậy? Ta cũng đi tìm vợ mà, vẫn tiến bộ nhanh đấy thôi? Lẽ nào các ngươi lại không được?”
“Còn cả ba con chó độc thân các ngươi, Cao Xảo Nhi Phiêu Chân Chân Bì Nhất Bảo... người ta đi tìm vợ còn có lý do chính đáng không chính đáng để tha bổng, ba con cẩu độc thân các ngươi lại làm sao vậy? Đã làm cẩu độc thân rồi lại không chịu tiến bộ? Sau này làm sao các ngươi tìm được người yêu? Hả?”
Cao Xảo Nhi và Phiêu Chân Chân nghiến chặt hàm răng bạc.
Tuy rằng hai cô gái đều có hảo cảm khác thường đối với Tả Tiểu Đa, nhưng vào lúc này, chỉ còn lại một cảm giác kích động muốn xông lên cắn xé hắn!
Tên khốn này thực sự quá đê tiện!
Nếu trong cái tiện mà có thần cách, thì tên này đích xác chính là thần thánh chí cao, không chút nghi ngờ, không điểm hoài nghi!
Đếm hết thảy những kẻ tiện nhân từ cổ chí kim, hiếm ai đủ tư cách mà đọ sức với hắn!
Phải nói rằng dưới đòn đả kích không khác gì cái lưỡi độc địa của Tả Tiểu Đa, tu vi của mọi người đều dần tăng lên, sức chiến đấu của họ cũng dường như tăng vọt.
Đến sau này mọi người mới rút ra một ý niệm chung.
“Ta không cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn vì bản thân, cũng không phải vì sự an nguy của đại lục, càng không phải để cứu lấy lê dân bách tính, hay thậm chí không phải để đánh ngược lại tên khốn kia một trận, giấc mơ này nó quá viển vông, ta đã sớm từ bỏ nó rồi. Ta chỉ là muốn bớt bị tên khốn này mắng chửi vài câu mà thôi! Quá tổn hại rồi...”
“Vì mục đích này, chỉ cần có thể thành công, có luyện chết mười đời nhà ta ta cũng chịu!”
“Lão tử đây hạ thấp yêu cầu, liều đây!”
Trong một thời gian, sự bùng nổ của việc luyện công đã tăng vọt đến mức gây sốc cho một vài vị Đại Vu...
Nhưng Tả Tiểu Đa vẫn suốt ngày độc mồm độc miệng, chế giễu, lúc nào cũng ồn ào chua ngoa.
Ngày nào cũng ra tay giết Ma tộc, bất thình lình đánh lén, sau đó khi bên kia có cao thủ xuất hiện thì đưa người đi ẩn náu luyện công. Luyện cả một đêm rồi mới đi ra ngoài...
Ừm, bây giờ một đêm đã bằng với tốc độ dòng chảy chênh lệch trong một năm rồi...
Mà với tu vi hiện tại của đám người Tả Tiểu Đa, không đủ để kết hợp sức mạnh của mọi người trong đại đội, nếu cùng hiệp lực bao vây tứ phía, e rằng ngay cả Tà Long Minh Phượng cũng không còn là đối thủ của bọn họ nữa.
Nhưng mọi thứ vẫn phải lấy cẩn trọng làm đầu...
Đặc biệt Tả Trường Lộ đã nhiều lần nhắc nhở rằng: “Đối với chiến lực đỉnh cao thực sự của Ma tộc, nếu không cần giết thì đừng có giết...”
Điều này cũng dẫn đến, cho dù là đám người Tả Tiểu Đa bây giờ đã có đủ sức mạnh cho một cuộc chiến, thậm chí có thể đánh bại nó, nhưng để giết được Tà Long Minh Phượng thì còn lâu mới làm được, càng kiêng dè trước mệnh lệnh như vậy, Tả Tiểu Đa không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể... “Con sẽ tha cho chúng một lần!”
Thời gian trôi qua từng chút một.
Tả Tiểu Niệm đã trấn áp tu cảnh của mình đến mức nàng đã trấn áp chân nguyên của đỉnh Hỗn Nguyên năm mươi mốt lần, còn Tả Tiểu Đa cũng đã trấn áp tu cảnh của mình đến mức đáng sợ là bảy mươi lăm lần!
Tuy nhiên, tiến độ của lần tu luyện này hoàn toàn khác với lần trước, hai người vẫn mãi trì trệ không tới được giới hạn tu cảnh hiện tại, thậm chí là cảm ngộ đột phá Đại La, hoàn toàn không có chút cảm ứng nào.
Nếu đổi lại là người khác, hẳn đã lo lắng từ lâu, tâm tình khó mà có được bình an.
Nhưng hai người Tả Tiểu Đa lại không gấp gáp chút nào: không thể cảm nhận được cảnh giới tu luyện là chuyện tốt, vừa hay để chúng ta trấn áp thêm vài lần nữa!
Đợi đến khi tu vi đạt đến cực hạn không thể trấn áp được nữa, cũng tức là đã đến thời khắc đột phá, sao phải lo lắng!
Thực ra đâu chỉ riêng vợ chồng Tả Tiểu Đa, cả đám người Lý Thành Long cũng bị mắc kẹt ở ngưỡng này.
Mặc dù mỗi người đều có tích lũy khác nhau, xuất thân khác nhau và sức mạnh chiến đấu cũng cao thấp khác nhau, nhưng vị trí mà mọi người kẹt lại đều là như nhau.
Ta chưa qua được, thì các ngươi cũng đừng mơ qua được.
Còn Hải Hồn Sơn và những người khác lại đồng loạt mắc kẹt ở cấp độ Hợp Đạo đột phá Hỗn Nguyên-mặc dù số lần trấn áp quá ít.
Ngoại lệ duy nhất là một trong những tên bi thảm hơn-Hồng Tiểu Ngưu.
Có hai khối u lớn mọc trên trán của hắn, được người ta gọi là nhân huynh 'Hồng Hai Nhọt'.