Tên Hồng Tiểu Ngưu này cũng không biết là do nhân phẩm quá kém hay ngoại hình quá xấu, chung quy là hắn đang bị mắc kẹt ở cửa ải đột phá Phi Thiên.
Khoảng cách này hơi quá đáng sợ rồi!
Mọi người khác đều bị mắc kẹt ở Hỗn Nguyên, chỉ duy có một mình hắn là bị mắc kẹt ở Phi Thiên là thế nào?
Xấu hổ này không phải là xấu hổ bình thường đâu, ta cũng không phải người thường, ta là người của Hồng gia đệ nhất Đại Vu Hồng Thủy Đại Vu của Vu Minh mà!
Ta...
Hồng Tiểu Ngưu lo lắng đến mức hai khối u trên đầu sắp vỡ tung, nhưng không đột phá được thì chính là không đột phá được, dù có lo lắng đến mấy cũng vô dụng.
Tu vi của Hồng Tiểu Ngưu không thể đột phá, nhưng hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, có lẽ là do hắn quá vội vàng... hai khối u trên trán bắt đầu có xu hướng mọc dài ra!
Nó đang diễn biến theo xu hướng dần biến thành sừng, cũng không biết có bí ẩn gì trong đó không, hay là dừng lại ở con đường này, sau này sẽ khó tiến bộ...
Khối u càng ngày càng dài, càng ngày càng rõ rệt...
Có lẽ một ngày nào đó, tu vi của Hồng Tiểu Ngưu không thể đột phá nữa, nhưng khối u này lại có thể đột phá trực tiếp không biết chừng- đột phá thẳng thành một cái sừng!
Đến lúc đó thì không thể tiếp tục gọi nó là Hồng Hai Nhọt nữa, mà nên được gọi là 'Hồng Hai Sừng'?
Có điều, sau khi tất cả mọi người đều mắc kẹt, thì cái lưỡi ác độc của Tả Tiểu Đa cuối cùng cũng kết thúc.
Bởi vì ai cũng có lý do để oán giận hắn ta, lại còn là một lý do đầy ý trào phúng: Hehe... Ngươi cứ mắng vậy làm bọn ta cứ tưởng ngươi đột phá được rồi chứ...
Hóa ra ngươi còn chưa đột phá được à?
Ha...
Còn không phải là giống bọn ta sao, ai mạnh hơn ai hả?
Haha...
Hahaha...
Thật đáng kinh diễm... thật chẳng biết da mặt mọc từ đâu mà ra, mọi người ai cũng chưa đột phá, vậy mà lại có người nào đó có thể chỉ trích người khác chậm tiến độ cơ đấy... Chậc chậc chậc, da mặt dày cỡ này.
Hahahaha...
Cứ bị oán giận nhiều lần như vậy,
Cho dù Tả Tiểu Đa có mất bình tĩnh đè mọi người lại đập cho vài trận ra ngô ra khoai, phải bò đi tìm răng rơi rụng đầy đất bao nhiêu lần cũng không có cách nào ngăn cản được...
Cuối cùng, cái miệng của Tả đại tiện nhân cũng dừng lại.
Các thiên tài của Vu Minh và Tinh Hồn vỗ tay ăn mừng, vô cùng phấn khởi, như thể họ đã giành được một chiến thắng vĩ đại trước nay chưa từng có.
Tối hôm đó lại còn mở tiệc rượu, chuẩn bị đồ ăn, cùng nhau tụ tập ăn uống...
Nếu tính thời gian trôi chảy trong Diệt Không Tháp...
Đây gần như là lần đầu tiên uống rượu trong hàng trăm năm qua, mọi người đều nhiệt tình uống cho một trận thỏa thích tràn trề!
“Thật sảng khoái! Cuối cùng cũng chặn được tên tiểu tiện nhân kia!”
Đây là câu nói được mọi người nói đi nói lại nhiều nhất!
Tả Tiểu Đa rất tức giận, rất căm phẫn!
Hắn kéo Tả Tiểu Niệm rời khỏi đó!
Bọn ta thèm vào tham dự cái bữa tiệc bẩn thỉu như các ngươi!
Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ đòi lại được cả vốn lẫn lời cho mình!
Các ngươi cứ đợi đó cho ta, ta nhất định sẽ trở lại!
Sau khi xả được những lời phẫn nộ cay độc, hắn kéo theo Tả Tiểu Niệm và tức giận đi về phía sân của mình.
“Sao ngươi lại tức thật vậy?” Tả Tiểu Niệm lo lắng nhìn hắn: “Cẩu Đát, mọi người chỉ đang nói đùa thôi mà... Hơn nữa lúc thường cái bộ dạng lên giọng kia của ngươi ấy, bọn họ là không đánh lại ngươi thôi, nếu đánh lại ngươi thì bọn họ đã sớm... khụ, nên ngươi cũng... đừng để trong lòng nữa.”
Tả Tiểu Đa thở dài, gần như bật khóc, nói: “Nàng nói xem, lẽ nào một loạt những hành động đó của ta đều không phải vì muốn tốt cho chúng bẳng cả tâm can sao? Tu vi của bọn họ không phải đã được cải thiện rồi sao, một sự cải thiện quá rõ ràng, tốt cho ai đây? Người hưởng lợi còn không phải tụi nó sao? Tại sao lại đối xử với ta như thế chứ? Nỡ lòng sao? Công bằng ở đâu? Ông trời vô tình kia ơi, sao ngươi lại đùa cợt với một người sống có tình có nghĩa như ta hả?”
Hắn lệ ướt tràn mi, nước mắt rơi như mưa, lòng đầy khắc khoải, cứ như rất đau lòng buồn bã vậy...
“Ta sai chỗ nào sao? Ta chí công vô tư, ta là vì đại lục, là vị thiên hạ chúng sinh mà...”
Người nào đó vừa tiếp tục than vãn đầy đau khổ, lại cũng rất tự nhiên mà ôm lấy Tả Tiểu Niệm vào trong lòng, hắn thở dài: “Nàng nói xem, tại sao không có ai hiểu được ý tốt của ta vậy? Đó là chuyện hiển nhiên như vậy!”
Tả Tiểu Niệm nhẹ nhàng an ủi: “Đừng đau lòng nữa, có lẽ là vì hành động của ngươi quá mơ hồ, mọi người đều không chú ý đến, hoặc có thể một số hành động của ngươi quá sâu sắc, cắm sâu vào lòng người khiến người ta vô tình bỏ qua ý định ban đầu của ngươi...”
Tả Tiểu Đa ấm ức nói: “Bây giờ ngay cả nàng cũng nói như vậy, ta thật thảm, ngay cả một câu an ủi ta cũng không có...”
Tả Tiểu Niệm đau lòng nói: “Không phải vẫn còn có ta đây sao?”
“Nàng là vợ của ta! Hừm, dù sao, ta chỉ cảm thấy... hụt hẫng.” Tả Tiểu Đa thở dài, buồn bã nói: “Nàng an ủi ta, còn không phải chính mình tự an ủi mình sao?”
Tả Tiểu Niệm vừa tức giận vừa buồn cười: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Tả Tiểu Đa thất vọng nói: “Hiện tại cũng không có chuyện gì vui vẻ... chuyện lần trước ta nói với nàng nàng cũng đâu đồng ý...”
Tả Tiểu Niệm đột nhiên đỏ bừng mặt: “Ngươi...”
Tả Tiểu Đa thất vọng nói: “Không sao đâu, ta biết nàng sẽ không đồng ý, nên ta chỉ nói vậy thôi... haizz, ta đi nằm chút đây, ta mệt quá...”
Giọng nói thất vọng vô hồn khiến Tả Tiểu Niệm càng thêm đau lòng, nàng cắn chặt môi, do dự hồi lâu rồi nói: “... Ta cũng đâu nói không đồng ý... chỉ là... chỉ là... ta xấu hổ...”
Tả Tiểu Đa thở dài: “Ta biết rồi, thôi quên đi quên đi.”
Nói xong, hắn bước ra ngoài, bóng lưng đặc biệt cô quạnh.
Tả Tiểu Niệm chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn không nói nên lời, không khỏi hét lên: “... Tiểu Đa!”
Tả Tiểu Đa dừng lại, nhưng không quay đầu: “Sao vậy?”
Đây là thời khắc mấu chốt, thắng hay bại đều nằm trong một khoảnh khắc này!