Tả Tiểu Niệm chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, ý thức đột nhiên trở nên rõ ràng, lúc này đầu óc cũng đặc biệt tỉnh táo...
Mở mắt ra đã thấy Tả Tiểu Đa đang nhìn vào mắt mình, nàng bất giác ngượng ngùng một hồi mới nói: “Ngươi... ngươi còn không dậy đi... đã bao lâu rồi?”
Tả Tiểu Đa gãi đầu: “Sao lại hỏi ngược lại ta câu này rồi... hình như ban nãy đã mơ thấy rất nhiều giấc mơ.”
Tả Tiểu Niệm cũng chớp mắt: “Ngươi cũng nằm mơ sao?”
“Cũng? Lẽ nào nàng...”
“Ta cũng có nằm mơ...”
Tả Tiểu Niệm khẽ cau mày: “Ngươi mơ thấy gì vậy?”
“Hình như ta đã nằm mơ về rất nhiều chuyện kiếp trước và hiện tại... cứ hoảng hốt như vậy, hết kiếp này lại kiếp khác, haizz, cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu vạn kiếp nữa...”
“Phải đấy, ta cũng thế...”
“Thật đúng là kỳ diệu...”
“À đúng rồi, ngươi...”
“Khụ khụ... để ta nói trước, Niệm Niệm mèo à, sao trong mắt nàng giống như đang phát sáng vậy?”
“Vậy hả, để ta đi xem sao...”
Ngay khi đang định soi gương, thì mới nhận ra Tả Tiểu Đa vẫn đè trên người mình mà không nhúc nhích, hơn nữa...
“Ngươi... mau dậy đi...”
“Đợi xíu nữa rồi hẵng soi gương... đột nhiên ta cảm thấy tình hình bây giờ thật tốt... nàng cũng thử cảm nhận xem, có phải là cũng thấy có gì đó khác không...”
“Ngươi dậy trước đi đã mà... a... oái...”
Một lúc lâu sau...
Tả Tiểu Đa mới ôm lấy Tả Tiểu Niệm đang mềm nhũn lại lần nữa vào trong bồn tắm nước nóng nhân tạo.
Cả hai đắm mình trong làn nước suối nóng, không khỏi nhớ lại những giấc mơ của mình.
Giấc mơ này thực sự kỳ lạ, kỳ quái và khó tin.
Tả Tiểu Đa nhận thấy rõ ràng,
Hắn nhớ được tất cả những giấc mơ mà hắn đã trải qua, hơn nữa còn nhớ rất rõ ràng, nhưng khi hắn nhớ lại giấc mơ của một kiếp nào đó và bước vào kí ức tiếp theo sau khi kết thúc... những giấc mơ mà hắn nhớ rõ mồn một trước đó lại biến mất không dấu vết...
Nhớ lại từng giấc mơ một, nhưng sau đó lại biến mất lần nữa...
Cuộc đời này chính là một cái cây... thực sự có thể nhớ việc hổ, sư tử, sói, v.v. đã đi tiểu vào rễ cây của mình... nhưng cuối cùng, lại bén lửa hóa thành than tro.
Cuộc đời này chính là một ngọn cỏ... thực sự có thể bị ngâm nước tiểu thiêu chết, ừm, không phải chết đuối, mà là thiêu chết, ai nói nước tiểu không đốt được cỏ dại, ha...
Cuộc đời này chính là một con thỏ, chỉ vừa mới mở mắt vừa mới biết chạy đã bị cáo ăn thịt, chọn lọc tự nhiên, cá lớn nuốt cá bé, là điều dễ hiểu...
Cuộc đời này... Tựu chung lại chính là thiên kỳ bách quái, vô cùng phong phú, sói, hổ, báo, cá, tôm, rùa, cua... tựu chung lại, luân hồi hết lần này đến lần khác, rồi có một lần đầu thai thành bọ chét, cuối cùng bị con người dùng hai ngón tay dễ dàng bóp chết...
“Lão tử đúng là trải đời...”
Tả Tiểu Đa tự lẩm bẩm, nếu tổng hợp tất cả cách chết trong những giấc mộng này lại và viết cuốn sách 'Một trăm linh tám nghìn cách để chết của ta... ', cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, có điều không biết có bán chạy không...
Cuối cùng, đã bắt đầu biến thành người, bị người ta hàm oan, lại một kiếp khác, bị người ta cướp của giết người... cuối cùng... cuối cùng... Đời này, dường như là một văn hào nổi tiếng, tuấn mỹ tuấn tú, đào hoa diễm lệ, văn thơ rực rỡ nước chảy mây trôi...
Mang họ gì ấy nhỉ... à... họ Phong... ừ... ?
Dù sao thì rốt cùng ta đã kiếm được hơn một nghìn tỷ và tìm thấy hàng chục thê thiếp để thoái ẩn giang hồ... ai yo, ta cũng thật có lỗi với Niệm Niệm mèo quá...
Tả Tiểu Đa đang vẫy vùng tự do trong giấc mơ...
Tả Tiểu Niệm cũng đang vẫy vùng trong giấc mộng của mình, vô số ký ức xa lạ kỳ quái, lúc xuất hiện lúc biến mất...
Biểu cảm trên khuôn mặt cũng thay đổi theo từng giấc mơ...
Kết thúc mỗi ký ức đều hóa thành hư vô, nhưng dường như lại hóa thành năng lượng không thể giải thích, trở về chính cơ thể mình...
Dường như vô số phân thân đang liều mạng tu luyện, dùng cả đời để tu luyện... rồi tổng kết lại tất cả những gì tu luyện được quy về cơ thể này...
Hai người Tả Tiểu Đa rõ ràng cảm giác được thực lực của mình đang từng bước tăng cường, càng ngày càng thuần túy thêm từng chút một.
Sức mạnh thần hồn cũng theo đó mà càng ngày càng mạnh...
Sức mạnh luân hồi ngàn đời dồn vào thần hồn bản mệnh từng chút một, hơn nữa lại dung hợp một cách hoàn mỹ, hóa thành sức mạnh thần hồn...
Sức mạnh thần hồn của mạng này thoát ra và tiến vào Diệt Không Tháp, Diệt Không Tháp cũng thay đổi nhanh chóng, khu vực xung quanh càng ngày càng mở rộng nhanh chóng...
Tất cả bảo vật trong Diệt Không Tháp đều vô cùng linh căn linh thực, đều thể hiện ra một xu hướng phát triển nhanh chóng!
Trong biệt thự của đám Lý Thành Long, cỏ xanh bắt đầu sinh trưởng nhanh vọt trên tường và mặt đất, chỉ sau một cái búng tay, mọi thứ đều như trở thành một thảo nguyên, thậm chí trên tường còn xuất hiện những vết nứt...
Dù sao cũng là một loại cỏ bình thường, được nuôi dưỡng bởi linh khí như vậy, tất nhiên sẽ sinh sản vô hạn, dù là cây cải cỏ bình thường, trong quá trình sinh trưởng cũng có sức mạnh to lớn, cho dù là bức tường thành kiên cố cũng không thể chống đỡ lâu dài!
Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu nhấp nháy ánh sáng trắng đen trên khắp cơ thể, chúng không ngừng lớn lên, như thể chúng đã lớn lên hàng ngàn năm chỉ trong một khoảnh khắc.
Vỏ hồ lô non mềm ban đầu dần dần trưởng thành, hiện ra sự thay đổi như ngọc chất.
Ánh sáng trắng đen ngày càng trở nên thánh khiết đậm đà hơn.
Màu trắng thì thánh khiết, màu đen thì đậm đà...
Yên Thập Tứ đang trong Diệt Không Tháp, những ma hồn không kịp nuốt chửng kia, hay những ma hồn bị nuốt chửng nhưng lại không kịp tiêu hóa, tất cả đều biến thành nguồn năng lượng yêu ma trong khoảng thời gian rất ngắn.
Trong thế giới độc lập này, nơi Tả Tiểu Đa kiểm soát mọi thứ và nghĩ về sự sống và cái chết, Tả Tiểu Đa giống như một đấng tạo hóa, sử dụng sức mạnh thần thánh của mình một cách tùy ý.
Muốn làm cái gì... thì làm cái đó!
Nghĩ đến cái gì... thì làm cái đó!
Vết thương thần hồn của Oa Hoàng Kiếm, vết thương khó chữa kéo dài theo thời gian và không gian, giờ phút này cũng đã khôi phục ngay lập tức, thậm chí còn có tinh tiến!