Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2494 - Chương 2492: Mỗi Người Một Ngả (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2492: Mỗi người một ngả (2)

Mà nay phân tán ra, ít nhiều còn có thể săn sóc lẫn nhau, còn có thể thông qua lịch luyện trở nên mạnh mẽ.

Còn phòng tuyến...

Tả Trường Lộ thở dài thườn thượt: Bảo lưu mức độ lớn nhất thôi, đối với đại chiến tương lai vẫn có ý nghĩa cực lớn, phòng tuyến, tuyệt đối không thể tùy tiện vứt bỏ!

Đây mới là sát khí to lớn đối phó đại quân, đối phó các tộc tới đánh.

Chớ thấy lúc này bãi bể nương dâu, hình dáng đất đai thay đổi lớn, công dụng giảm nhiều, nhưng chỉ cần nhập gia tùy tục, trên cơ sở vốn có trì hoãn mở ra, tin rằng đến khi đại chiến bắt đầu, vẫn có thể dẫn đến tác dụng vô cùng lớn!

Đám người Tả Tiểu Đa không tim không phổi cáo từ rời đi.

“Ngươi đến bên kia?”

“Đưa chứ, đưa tới đâu, đâu có kế hoạch gì, đất trời không đổi, nơi nào không phải cơ duyên.”

“Trùng hợp vậy, ta cũng dự định như thế.”

“Ha ha ha... Vậy tách ra ở đây thôi.”

“Đúng vậy, đất trời không đổi, nơi nào không phải cơ duyên, mọi người có cơ duyên của riêng mình, miễn cưỡng tụ chung một chỗ, ngược lại không tốt, dễ đánh mấy cơ duyên.”

“Được được được... Đi thôi...”

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm tự ý lăng không mà lên, hướng về núi rừng phía chính đông, chợt lóe lên rồi biến mất.

“Các ngươi đi đâu? Hay để chúng ta hộ tống các ngươi trở về?” Lý Thành Long quay đầu hỏi đám người Hải Hồn Sơn.

Bây giờ chính trị của ba đại lục thời khắc nguy cơ, lúc nào cũng có thể xảy ra chiến đấu quy mô hơn năm xưa, toàn bộ đám người Hải Hồn Sơn đều là người tâm cao khí ngạo, há có thể cứ như vậy giả vờ như không biết núp trong Diệt Không Tháp tu luyện?

Như vậy đương nhiên an toàn, nhưng... Cho dù là sống sót, thì có ý nghĩa gì?

“Nếu chúng ta còn cần các ngươi hộ tống mới có thể trở về, chi bằng trực tiếp tìm cái cây xiêu vẹo treo cổ chết cho rồi...” Mặt mũi Lôi Năng Miêu vặn vẹo: “Ta cũng cần thể diện...”

“Được rồi, vì thể diện vĩ đại của các ngươi... Ừ, dù sao các ngươi nhiều người cùng đi như vậy, chắc không có gì, vậy chúng ta tản ra thôi...”

Lý Thành Long cười to một tiếng, ngoại trừ vợ chồng Tả Tiểu Đa ra, một đám người đại đội Không Đủ đồng loạt nhẹ người bay lên, chia làm ba phương hướng, nhanh chóng ẩn vào trong rừng rậm, không còn thấy bóng dáng.

“Chúng ta đi thôi.”

Hải Hồn Sơn nhăn cái mũi như củ tỏi một cái, trầm giọng nói: “Đoạn đường này, có thể cần giết trở về, nhưng chính là cơ hội lịch luyện của chúng ta!”

“Cầu xin cho cái cơ hội... Gặp trận chiến thì để cho ta lên trước, được chứ?”

Hồng Tiểu Ngưu dáng vẻ thấp kém khẩn cầu nói: “Trong chúng ta thì tu vi của ta yếu nhất, chiến lực thấp nhất, xin thương xót, cho một cơ hội đột phá chiến đấu, nếu để cho các ngươi ra tay, thế nào cũng không tới lượt ta.”

Hồng Tiểu Ngưu làm điệu bộ không thể nói là không thấp kém, bởi vì đây thực sự là chuyện không còn cách nào khác mà.

Lúc gặp được địch thủ đánh thắng được hoặc là ngang sức ngang tài, mọi người không nhường hắn, căn bản là hắn không có cơ hội ra tay.

Bởi vì hắn yếu nhất!

Tất cả mọi người, bao gồm chính hắn ở bên trong, công nhận là yếu nhất!

Nếu như gặp phải kẻ địch trực tiếp không đánh lại, mọi người cùng nhau chạy trối chết... Hồng Tiểu Ngưu càng không có cơ hội lịch luyện!

Cho nên, nói tới nói lui, Hồng Tiểu Ngưu bi thảm tới cực điểm.

Ta cũng cần mặt mũi để khoe khoang, nhưng bây giờ mặt mũi này, bất luận thế nào hắn muốn cũng không nổi.

Chuyện này chính là bi thảm như vậy, chính là thực tế như vậy.

“Được rồi được rồi, gặp được đối thủ thích hợp, nhất định cho ngươi cơ hội.”

Đám người Hải Hồn Sơn sảng khoái đồng ý. Những người khác cũng nhao nhao bày tỏ đồng ý.

Hồng Tiểu Ngưu nói cảm ơn liên tục.

Trên bầu trời, đáy lòng Kim Lân Đại Vu ẩn thân phụ trách hộ tống than thở thật sâu một tiếng.

Không thể không nói đám Hải Hồn Sơn phúc hậu hơn so với đám người Tả Tiểu Đa, nếu như đổi thành một đám Tả Tiểu Đa kia, ít nhất cũng phải bóc lột Hồng Tiểu Ngưu không ít chỗ tốt mới chịu đồng ý, còn phải miễn cưỡng đồng ý, khiến Hồng Tiểu Ngưu cho đồ tốt còn phải nợ ân huệ.

Nhưng Kim Lân Đại Vu thà rằng bọn họ cũng làm như vậy mới phải.

Bởi vì... Giữa bạn bè chèn ép chỗ tốt đùa giỡn một chút, đó là đặt nhau ở vị trí ngang hàng, về sau Hồng Tiểu Ngưu lấy được cơ hội này, trong lòng sẽ chỉ càng thoải mái.

Mà vì vậy sau khi lấy được thăng cấp, trong lòng cũng sẽ thật ấm áp.

Bởi vì, cho dù là lúc nhỏ yếu, mọi người cũng không đá mình ra khỏi đội thứ nhất.

Thực lực mình yếu cứ yếu, vẫn là một thành viên thuộc về cùng một đội, mọi người không ai xem thường mình.

Nhưng đám người Hải Hồn Sơn Lôi Năng Miêu sảng khoái đồng ý, cái này thì loáng thoáng có một loại cảm giác ưu việt không rõ ràng.

Đó là một loại từ trên cao nhìn xuống, cho dù người gần gũi bình dị thế nào đi chăng nữa, vẫn là hai loại đẳng cấp!

Cơ hội này, là chúng ta nhường cho ngươi, bởi vì ngươi yếu.

Không nên xem thường loại cảm giác ưu việt này.

Loại cảm giác này, có thể biến bạn bè sống chết có nhau thành bạn bè bình thường! Thậm chí nếu như nhạy cảm một chút, trở thành quan hệ tồi tệ, cũng không phải là không thể nào...

Nhất là khi có một ngày cái người yếu này xoay mình đứng lên... Tất cả mọi người đều không có cơ hội trở lại quan hệ trước khi trở nên trầm trọng lần nữa.

Mà Hồng Tiểu Ngưu cảm ơn, dưới tình thế như vậy, nhưng lại là tất yếu phải nói ra: Bởi vì đúng là mọi người nhường hắn!

Đương nhiên nhất định phải cảm ơn, nên phải nói ra!

Nhưng sau khi nói ra một tiếng cảm ơn, quan hệ với nhau, cũng không trở về được như trước khi cảm ơn nữa!

Bởi vì bạn bè thực sự, nói thế nào cũng không đến một từ cảm ơn này!

“Đám nhóc này... Một bó tuổi mà sống uổng phí rồi, ở đâu có người có kinh nghiệm như vậy, giao tình sinh tử như vậy...”

Kim Lân Đại Vu không ngừng than thở trong lòng, ngay sau đó nổi lên một ý nghĩ: “Chẳng lẽ... Đội ngũ sau này của Vu Minh, cũng cần phải tìm một đồ đê tiện làm người dẫn đội hay sao?”

Ngay sau đó lập tức tự mình gạt bỏ cái suy nghĩ này, đó là tuyệt đối không thể nào.

Dẫu sao đại đội Không Đủ có cũng không chỉ là một cái đồ đê tiện, còn cần sự ăn ý cọ sát ra từ những lúc bình thường, còn cần một quân sư thiên tài cẩn thận kiểm tra và bổ khuyết những thiếu sót và trù tính chung cho toàn cục, còn phải có đại quản gia suy nghĩ nhanh nhạy mạnh vì gạo bạo vì tiền hoàn toàn đoàn kết mọi người như vặn thành một sợi dây thừng...

Bình Luận (0)
Comment