“Thành công của đại đội Không Đủ, khó mà sao chép được.”
Kim Lân Đại Vu hóa thành hư ảnh đuổi theo.
Năm mươi đứa nhóc trước mặt này, cho dù không bì kịp đám người đại đội Không Đủ, vẫn là niềm hy vọng tương lai của Vu tộc, ngàn vạn lần không thể mất.
...
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đi ở phía trước, Chu Yểm hì hà hì hục đi theo ở phía sau.
Tả Tiểu Đa có chút bất mãn với sự hăng hái của Chu Yểm, trầm giọng nói: “Lão Chu, ngươi đi phía trước dẫn đường.”
Chu Yểm ngu ngơ quay đầu: “Tiểu lão gia, đây là chúng ta định đi đâu vậy?”
Tả Tiểu Đa không nhịn được nói: “Ta cũng chưa nói với ngươi sao, ngươi thấy nơi nào thuận mắt, thì tới chỗ đó là được rồi, chuyến này chúng ta đi theo ngươi, ngươi thấy ta đang nói đùa với ngươi à?”
“Được rồi.”
Chu Yểm lập tức đầu tàu gương mẫu bay đi, trong động tác lại ung dung một cách bất thường.
Tả Tiểu Đa theo ở phía sau mặt đầy bất mãn, truyền âm với Tả Tiểu Niệm nói: “Ban đầu ta định hai ta có thể trải qua thế giới của hai người, bổ sung một chuyến du lich trăng mật Tổ Địa... Bây giờ thì hay rồi, đưa tới một con Ách Vận chi thú... Thật không biết cha mẹ nghĩ như thế nào, cũng không sợ mang đến xui xẻo cho hai ta.”
Tả Tiểu Niệm không nhịn được thản nhiên cười một tiếng, nói: Ngược lại ta thấy Chu Yểm thật hiền lành thật đáng yêu, đâu giống Ách Vận chi thú? Không phải là thực sự bị người ta oan uổng, trên đời đầy những người nói sao hay vậy, ba người thành hổ...”
Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt.
Oan uổng?
Ông đây không tin!
Mặt hàng này chính là Ách Vận chi thú, đã sớm kết án, không thể lật lại!
“Không biết mấy đội khác như thế nào, sẽ gặp phải chuyện gì đây...” Tả Tiểu Niệm tràn đầy lo lắng nói.
“Mọi người có duyên phận của riêng mình, không cần ngươi lo lắng cho bọn họ.”
Tả Tiểu Đa cười xùy một tiếng, nói: “Ngươi xem mấy đội kia xem, một đội Lý Thành Long mang theo kia, cơ bản không cần lo lắng nhé, nhận định tình hình, khỏi phải nói! Một đội Cao Xảo nhi mang theo kia, sở trường vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, có thể xảy ra chuyện mới là chuyện lạ đấy! Còn một đội của Vũ Yên Nhi và Chân Phiêu Phiêu kia, thực lực tổng thể của các nàng nhìn có vẻ hơi yếu, nhưng trong đội kia còn có một tên Bì Nhất Bảo không có chút cảm giác tồn tại nào, tự vệ thì không cần lo lắng.”
“Cho dù lắc lư trước mặt ngươi tám trăm lần, ngươi cũng không nhớ được loại nhân tài đặc thù của hắn... Hết lần này tới lần khác còn phải là một Thần Tiễn Thủ bộc phát, thử hỏi ngươi có sợ hay không!”
“Đội trưởng của ba đội này, có người nào không phải là lão cáo già nham hiểm? Ngươi có thời gian lo lắng cho bọn họ... Chẳng bằng suy nghĩ nhiều hơn cho chuyện của hai chúng ta...”
“Nói cũng phải, vậy đội này của chúng ta nhé? Ngươi là đội trưởng, hay ta là đội trưởng?” Tả Tiểu Niệm liếc mắt xem thường hỏi.
Ai là đội trưởng?
Tả Tiểu Đa nghe vậy thì giật mình một cái, tức thì xoay chuyển đầu óc!
Rất hiển nhiên, đây là một đề bài nộp mạng.
Nói Niệm Niệm Mèo là đội trưởng, nhưng mà ban nãy ta đã nói, đội trưởng đều là mấy lão cáo già nham hiểm... Niệm Niệm Mèo chắc chắn là muốn mượn vấn đề này để nổi đóa.
Nhưng nếu như nói ta là đội trưởng, ta tự mình chửi mình là thứ yếu, Niệm Niệm Mèo lại thành thuộc hạ của ta, Niệm Niệm Mèo chắc chắn sẽ không vui...
“Đội trưởng của đội chúng ta, chắc chắn là tên Chu Yểm kia rồi.”
Tả Tiểu Đa ha ha cười một tiếng: “Ngươi đừng thấy hắn trời sinh một gương mặt hiền lành, thực ra là mấy triệu năm lão cáo già nham hiểm, tâm rất bẩn đấy...”
Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, nhăn mũi một cái.
Coi như thằng nhóc ngươi qua một cửa.
Ấy thế mà nghĩ đến lấy Chu Yểm ngăn cản ta, ngược lại là thông minh... Cộng thêm tâm bẩn!
Phía trước nhất, Chu Yểm hào hứng bay thẳng lại được một trận kích động.
Đội trưởng, thế mà ta lại là đội trưởng, he he he... Tiểu lão gia nói ta là đội trưởng... Còn lão cáo già nham hiểm... Ha ha, đã sống nhiều năm như vậy ai còn chưa phải là lão cáo già nham hiểm kia chứ?
Nếu là đội trưởng... Vậy ta nhất định phải dẫn đường cho tốt, nhất định phải đến một nơi tương đối thoải mái mà lại vui sướng...
Nếu tốc độ nhanh hơn... Vậy thì dứt khoát trực tiếp xé không gian thôi.
Thường xuyên lên đường như vậy, chẳng những chậm, còn rất nhàm chán, e rằng tiểu lão gia sẽ bãi nhiệm chức vụ đội trưởng của ta mất...
Vù...
Chu Yểm tăng nhanh tốc độ.
...
Một đám Lôi Ưng đang vỗ cánh bay trên tầng mây, mỗi một con, đều to lớn đến vượt quá phạm vi tưởng tượng của người bình thường, chỉ riêng sải cánh đã rộng chừng mấy trăm thước.
Đàn Lôi Ưng nhiều không dưới mấy ngàn con, lúc này đang vút qua trên tầng mây, chẳng những che lấp không trung bạt ngàn ánh mặt trời, còn khiến cho mây trắng phía dưới, biến thành mây đen.
Lôi Ưng Chi Vương, chính là Lôi Nhất Thiểm một trong ba trăm sáu mươi lăm Yêu Thần viễn cổ, chớ thấy yêu này chỉ là hạng chót nhất, nhưng vẫn là tu vi Đại La, không phải là hạng người ôn hòa.
Mặc dù nhiều năm như vậy không có tiến bộ gì, nhưng cũng chưa gặp phải cái gì ra dáng đối thủ, khụ, chỉ là trừ đối thủ là đồng liêu của mình ra.
Mỗi lần Yêu Thần tụ tập, hắn luôn luôn xếp hạng cuối cùng, khó tránh khỏi bị lấn áp.
Những Yêu Thần khác thấy Lôi Nhất Thiểm, vỗ một cái, sờ đầu một cái, chỉ là chuyện bình thường, tóm lại chính là không tôn trọng gì cả!
Chỉ có ở tộc quần của mình, mới có thể hưởng thụ cảm giác chúng sinh ngưỡng vọng.
Chỉ có giờ phút này, ta mới là cấp trên, có thể khoác lác ngạo mạn, không con ưng nào dám trái lại!
“Vương, lần này Côn Bằng đại nhân giao nhiệm vụ trọng đại này cho Lôi Ưng tộc chúng ta, có thể thấy sự coi trọng đối với chúng ta. Tất cả mọi thứ này đều do Vương tu vi cao cường, cơ trí dũng cảm, mới có thể lấy được nhiệm vụ điều tra này từ trong tay Côn Bằng đại nhân đấy. Điều này đối với tộc quần của chúng ta mà nói, chính là vinh dự không gì sánh bằng, hạo kiếp lần này công lao đứng đầu!”
Một con lôi ưng vừa bay vừa nịnh hót, dốc hết sở trường a dua nịnh hót.
Lôi Nhất Thiểm vừa mất tự nhiên bay, vừa thản nhiên nói: “Chúng ta chính là Lôi Ưng tộc, tốc độ bay trên không nhanh, ẩn núp, bay cao, chính là ưu thế của tộc quần chúng ta... Dĩ nhiên, Côn Bằng đại nhân coi trọng, cũng là một mặt rất quan trọng. Nhiệm vụ điều tra lần này, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại, nhất định phải mang về tình báo chân thật nhất tường tận nhất cho Côn Bằng đại nhân.”