Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2496 - Chương 2494: Đứng Lại! Ăn Cướp!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2494: Đứng lại! Ăn cướp!

“Vương, cứ bay như vậy thật sự là quá khô khan, ngài kể cho chúng ta mấy chuyện hay đi.” Mặt mấy con lôi ưng ngay bên cạnh đầy lấy lòng.

Đã nhiều năm như vậy, có ai không biết Vương nhà mình chỉ thích khoác lác chứ?

Không cho tạo ra cơ hội khoác lác sao được?

Đừng nói bây giờ không có chuyện gì chính là lúc thích hợp để khoác lác.

Cho dù không có cơ hội, cũng phải tạo ra cơ hội để cho Vương khoác lác!

Chỉ có gáy to gáy mạnh, gáy cực to, Vương mới có thể thoải mái, Vương thoải mái, chúng ta mới có thể thoải mái, chúng ta thoải mái... Vậy thì cả tộc cũng sẽ thoải mái!

“Yêu tộc đại lục dạo chơi Tinh Không nhiều năm như vậy, tất cả các tộc Yêu tộc đều đang nghỉ ngơi lấy sức, đâu còn có chuyện mới mẻ gì có thể nói?”

Mặt Lôi Nhất Thiểm đầy vui vẻ thoải mái nói: “Chuyện đại hội Vạn Tiên lần trước kia, ta nhớ đã từng kể với các ngươi rồi nhỉ?”

“Chưa từng kể! Chưa từng kể!”

Mọi người trăm miệng một lời.

Đại hội Vạn Tiên?

Chuyện này ngài cũng khoác lác mười vạn lần rồi, nhưng lúc này, chúng ta phải trả lời là chưa từng kể, chỉ cần có thể để cho tất cả mọi người đều thoải mái, lỗ tai chúng ta bị hành tội một lần nữa, kén dày thêm một chút nữa, thì có là cái gì?

“Vậy ta sẽ kể cho các ngươi tỉ mỉ một chút, ta nói cho các ngươi, lần đó thế mà thật sự là quá nguy hiểm...”

Lôi Nhất Thiểm mở máy hát, mặt mũi hồng hào, nhưng lại tỏ vẻ hoảng sợ: “Các ngươi vĩnh viễn không đoán được lần đó ta đã trải qua nguy cơ sinh tử gì, trăm đường chết không có đường sống như thế nào, suýt chết lại sống như thế nào, ta lại thoát chết trong đường tơ kẽ tóc ra sao!”

Ha ha, nguy cơ sinh tử lần đó của ngài ta nói mớ cũng có thể nói cho ngài một lượt, nói không chừng còn cặn kẽ hơn so với ngài kể.

“Woa, thật sao? Nguy cơ sinh tử? Kể nhanh chút, kể nhanh chút, chuyện Vương trải qua, quả nhiên phong phú.”

“Đại hội Vạn Tiên lần đó, chính là Tuyết Ưng Vương hẹn ta đi chung trước, mọi người cùng nhau luận đạo, ở trên một hòn đảo to lớn, vừa khéo ngoài thế lực các phe ra, có thể nói là tự do tự tại, náo náo nhiệt nhiệt, mọi người cũng vô cùng sung sướng, nói thoải mái, không gò bó không trói buộc...”

“Nhưng chưa được mấy hôm, thì có một vị khách không mời mà đến, xông vào đại hội Vạn Tiên, các ngươi có biết là ai không?” Tròng mắt Lôi Nhất Thiểm căng thẳng.

“Ai?”

“Ách Vận chi thú! Chu Yểm!”

“Mẹ kiếp! Lại là tên này?”

“Khi đó Chu Yểm còn chưa có danh xưng Ách Vận chi thú... Chúng ta tụ tập chung một chỗ, còn nói chuyện rất hợp ý đấy... Lúc vừa mới bắt đầu, suýt chút nữa cũng bái lạy kết nghĩa, bây giờ nhớ lại, thật mẹ nó nguy hiểm...”

“Vương ngài thật là lợi hại, đối mặt với thú dữ như vậy, vẫn đối đáp tự nhiên.”

“Lợi hại trái lại là chưa chắc, nhưng lần đó thực sự là nguy hiểm...”

Lôi Nhất Thiểm làm biểu cảm vẫn còn sợ hãi: “Ai có thể nghĩ tới ngay trong số anh em uống rượu nói chuyện trên trời dưới đất với nhau, lại ẩn chứa loại sao tai họa như vậy? Chuyện này... Ai có thể sớm biết trước được? Đúng không?”

“Đúng.”

“Lúc ấy chúng ta căn bản là không để ý, vẫn sung sướng như cũ, ôi chao sung sướng, đột nhiên trên bầu trời mây đen giăng đầy, ầm ầm vang dội... Ôi trời ơi, hóa ra hòn đảo này... Ngươi đoán xem là cái gì?”

“Là cái gì?”

“Hòn đảo này, lại là chỗ ở của một huyết mạch con riêng của Huyền Vũ tộc, vỏ rùa khổng lồ kia, trực tiếp nâng hòn đảo chỗ chúng ta ở lên, nâng ra mặt biển! Mà lúc chúng ta uống rượu, đúng lúc gặp phải thời khắc độ kiếp của huyết tự Huyền Vũ kia...”

“Mọi thứ đều xảy đến ngay bên cạnh, đột nhiên xuất hiện, lúc ấy lôi kiếp kia ầm ầm mà đến, ta trực tiếp bị dọa đến đần luôn... Có người đang độ kiếp, ta vẫn đứng ở trên lưng hắn, đây không phải là tự tìm chết sao?”

“Vương ngài làm như thế nào?”

“Còn có thể làm thế nào? Chạy thôi... Mọi người đều chạy như ruồi mất đầu, quả thực là cũng chạy không ít... Con Huyền Vũ cường đại kia, bản thân cũng không nghĩ tới lúc độ kiếp lại có nhiều người và yêu chạy trên lưng như vậy, bị những người này liên lụy bị thiên kiếp trực tiếp đánh chết...”

Lôi Nhất Thiểm thổn thức: “Bây giờ nhớ lại, vị huyết tự Huyền Vũ kia bị chết thật là vô cùng oan uổng... Chính hắn độ kiếp, nhưng lại hứng chịu thiên kiếp tăng thêm của hơn mười ngàn yêu tiên... Chậc chậc... Nghe nói sau đó đều chín hết, toàn bộ hải vực bay đầy mùi thơm, ước chừng ba ngày, sau đó lại thối ba mươi năm... Chậc chậc chậc... Đây đoán chừng chính là Chu Yểm gây hại...”

“Thật thảm quá!”

“Chúng ta đương nhiên đã sớm chạy rồi... Ta và Tuyết Ưng Vương đi theo luồng bỏ chạy lớn nhất phía trước mặt! Xông lên phía trước nhất, chính là tên Chu Yểm kia. Khi đó thực lực của Chu Yểm rất cường đại, chạy nhanh nhất. Ban đầu chúng ta cũng cho là hắn biết đường... Nên một đường chạy thục mạng theo sau mông hắn...”

“Nhưng đâu nghĩ đến cứ đánh bậy đánh bạ như vậy, chạy ra phạm vi bao phủ của thiên kiếp, chó ngáp phải ruồi này tới, hơn cả mong muốn của người ta, vậy nên ta mới nghĩ, đây chính là cái gọi là, đại nạn không chết ắt có phúc về sau!”

“Vương, lợi hại, hồng phúc tề thiên, gặp dữ hóa lành!”

“Này, các ngươi biết cái đếch gì, gặp dữ hóa lành ở đâu chứ, lúc ấy chúng ta đúng là vui mừng, nhưng nào có dự đoán được, vị trí của chúng ta lúc ấy, nhưng thật ra là vừa mới chạy ra khỏi Quỷ Môn Quan, lại đâm đầu vào Sâm La Điện...”

Lôi Nhất Thiểm thở dài: “Lúc ấy chúng ta vẫn tự bay vùn vụt cực nhanh, Chu Yểm vẫn ở phía trước dẫn đường, tốc độ của ta tương đối nhanh, dần dần đuổi kịp thê đội thứ nhất, đi theo phía sau Chu Yểm không kém bao nhiêu, Tuyết Ưng Vương lại không nhanh như ta, cùng bay phía sau chung một chỗ với tuyệt đại đa số, mà lúc này tâm trạng của mọi người đều đã buông lỏng, dẫu sao đều là kẻ tu hành thạo nghề, vẫn có khái niệm nhất định với phạm vi thiên kiếp...”

“Sau đó, lúc ta vừa mới bay theo Chu Yểm qua một khoảng không gian... Đột nhiên cảm thấy cái đuôi chợt lạnh... Một ngụm máu đã phun ra ngoài, dựa vào bản năng một mạch lăn ra mấy ngàn trượng, lúc này mới kịp quay đầu nhìn lại, các ngươi đoán thế nào?”

“Như thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment